Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 216: Yêu Xa






"Còn cần ông nói à! Mắt tôi không bị mù!"
Tài xế bị khiển trách, lúc này mở miệng có chút cẩn thận nói: “Cô chủ, vậy chúng ta có còn phải đi vào trong nữa không ạ?"
Dù sao đã liên tục lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, vội vã từ Long
Thành đến, hơn nữa trong cấp sau xe còn rất nhiều quần áo với đồ dùng hàng ngày nam giới mới mua.

Lúc trước khi lên xe, còn nghe thấy lời căn dặn của bà chủ của nhà họ Lê: Đây cũng là một cơ hội không hiếm
Đáp lại ông ta chính là một cái liếc mắt sắc bén của Lê Tuyết Trinh, ông ta lập tức cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.


Hai bóng dáng đó trong tầm mắt đã biến mất khỏi khu chung cư, Lê Tuyết Trinh lạnh lùng nheo mắt, hai tay nắm chặt thành nằm đấm, cố gắng kìm nén không để phát ra cơn tức giận.


Cho đến khi nhiệt độ trong xe giảm xuống, cô ta mới nâng cửa sổ lên.


Cô ta không lên tiếng, tài xế phía trước cũng không dám manh động, chỉ có thể đợi ở đó, cảm nhận bầu không khí trong xe như đóng băng lại.


Sắc mặt của Lê Tuyết Trinh rất tệ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm nhanh một dãy số.

"Alo, Tuyết Trinh?"
Bên kia truyền đến giọng nói trầm mạch của người đàn ông trung niên, trên mặt Lê Tuyết Trinh lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền, giống như vừa mới phân ra hai người vậy...!
Ngày thứ hai bận rộn, lúc Lam Ngọc Anh vội vàng trở về công ty thì đã đến trưa rồi.


Tối hôm qua dưới sự kiên trì của Hoàng Trường Minh, cô đã sửa vé tàu cao tốc ngay tại chỗ, sau đó, còn bị ném lên giường, quần áo ngổn ngang trên sàn, buổi tối đương nhiên không chạy thoát được sự ép rút hết sức lực.



Chỉ là rõ ràng đã nói hôm sau sẽ lên chuyến tàu sớm nhất để đi, vừa mở mắt ra đã bị anh bá đạo dày vò lần nữa, đến khi nhìn đồng hồ lần nữa, đã hơn chín giờ rồi.


Cho dù Hoàng Thanh Thảo có mua lại công ty của bọn họ, cũng không thể quá trắng trợn được.


Lam Ngọc Anh ra khỏi xe taxi, bước nhanh đến tòa nhà văn phòng.


Lúc này là giờ nghỉ trưa, người ở trong văn phòng không nhiều, hầu hết đều đã ra ngoài đi ăn hoặc đang ở trong phòng trà, cô ngồi trên ghế thở hổn hển, chuông điện thoại như đã tính toán thời gian mà vang lên.

"Đến công ty rồi?"
Một giọng nam trầm tĩnh truyền đến, cô nhẹ giọng nói: “Ừm, vừa mới đến..." “Ăn cơm chưa?" Hoàng Trường Minh lại hỏi.

"Ăn trên tàu cao tốc rồi..." Lam Ngọc Anh trả lời anh, trên tàu cao tốc hộp cơm rất đắt, lúc cô trả tiền cũng cảm thấy đau lòng, cô hỏi lại anh: “Còn anh thì sao?" “Ăn rồi.” Hoàng Trường Minh phàn nàn: “Thật khó ăn mà!
Lam Ngọc Anh khẽ đảo mắt, nhìn thấy chính mình đang cầm điện thoại nhếch miệng cười phản chiếu lờ mờ trên màn hình máy tính, cô không khỏi khịt mũi.

“Em cười gì thế?” Hoàng Trường Minh lập tức hỏi.


Cô thành thật trả lời anh: “Đột nhiên em cảm thấy, chúng ta có chút giống như là yêu xa..."
Ở bên kia Hoàng Trường Minh trầm mặc hai giây, sau đó lại lên tiếng, có chút oán giận nói: "Lát nữa anh sẽ gọi điện cho cô để bàn bạc một chút, làm một vụ hợp tác lâu dài, tốt nhất là để em ở trong phòng làm việc của anh luôn!"
Trời ạ!
Lợi dụng quyền lực!
Lam Ngọc Anh quả thực là không có cách nào gật bừa, làm sao có thể như thế này.


"Lỡ bà ấy không đồng ý thì làm sao?" Cô không nhịn được hói.

“Lỡ bà ấy không đồng ý, thì anh từ chức!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh lên tiếng.


Lam Ngọc Anh hoàn toàn đầu hàng, vừa mở miệng định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy bên truyền đến: "Anh có cuộc gọi, Ngọc Anh, cúp máy trước nhé!"
Cô vội vàng nói đồng ý, chờ cúp máy rồi sau đó mới đặt điện thoại xuống.


Nói chuyện lâu làm mặt cô có chút nóng bừng, cô cảm thấy ngón tay cũng nóng, ngay cả trong lòng cũng thế.


Bên kia, Hoàng Trường Minh sau khi cúp điện thoại, ngồi tựa lưng ra ghế cao nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, cau mày một lúc mới nhấc máy, đột nhiên yết hầu chuyển động lên xuống, nhẹ giọng nói: "Ba."
Vừa mới lên đèn, trong KTV các dòng dây đèn điện hàng loạt sáng lên
Trong quán karaoke, âm nhạc vang lên huyên náo, ồn ào, Lam Ngọc Anh lấy điện thoại di động đang nhấp nháy màn hình rung liên hồi từ trong túi ra.

"Tôi ra ngoài nghe điện thoại" “Bạn trai tra hỏi sao?” Đồng nghiệp trêu chọc.


Lam Ngọc Anh không trả lời, nhưng vẻ xấu hổ trên gương mặt đã bán đứng cô.


Cô đi thẳng đến phòng vệ sinh cuối cùng, đóng cửa lại mới nhấc máy: "Alo?" “Em không ở nhà à?” Hoàng Trường Minh bắt đầu đột ngột hỏi.


“A!” Lam Ngọc Anh ngẩn người, lập tức trả lời anh: “Vâng, đang ở bên ngoài "
Cứ tưởng là âm thanh bên này của mình đã truyền ra, bị anh phát hiện được, không đợi anh hỏi thêm, đã bắt đầu khai báo: “Hôm nay có một đồng nghiệp tổ chức sinh nhật, nhiều người trong bộ phận cũng ở đây chúc mừng cô ấy!" “Ừm.

Hoàng Trường Minh nhẹ giọng.


Lam Ngọc Anh không nhịn được hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?" "Hút thuốc."
Lúc anh trả lời, dường như phun ra một làn khói.


Ngăn cách bằng một đoạn đường truyền, Lam Ngọc Anh dường như ngửi thấy được mùi thuốc lá, nghĩ đến anh thường xuyên hút thuốc không nghỉ tay, không nhịn được dặn dò một câu: “Hoàng Trường Minh, anh nên cố gắng hút ít một chút, nó không tốt cho sức khỏe.

“Dập rồi." Hoàng Trường Minh nói một câu như vậy, dừng một chút, đột nhiên hỏi cô: “Em khi nào thì về nhà? “Đợi đến khi cắt bánh, chắc cũng kết thúc nhanh thôi." Lam Ngọc Anh trả lời.

“Ừm.

Hoàng Trường Minh lãnh đạm đáp: “Vậy em cứ chơi trước đi.”
Thấy anh có ý cúp máy, Lam Ngọc Anh nhất thời có chút luyến tiếc, không nhịn được nói: "Không sao, có thể nói chuyện một lát..." "Anh ở bên này còn có cuộc họp video, cúp máy trước!" "Um..."
Lam Ngọc Anh cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.


Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cô nói hai người giống như đang yêu xa, cô không khỏi lắc đầu cười.


Trở lại phòng, bánh kem đã được đặt chính giữa, mũ sinh nhật của người chúc cũng đã đội lên, các đồng nghiệp đang chen chúc trước bàn cắm nến, trên màn hình chiếu đang phát bài hát chúc mừng sinh nhật, cô cũng tiến lên, cùng mọi người vỗ tay theo nhịp nhạc.


Lam Ngọc Anh bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng.


Sau khi bước xuống, cô giảm lên ánh trăng mờ ảo đi về phía khu dân cư, lúc này đã rất ít người qua lại, chỉ có âm thanh của tiếng giày cao gót ba phân của cô rơi trên mặt đất.



Không khỏi tăng tốc bước nhanh hơn một chút, muốn bước nhanh lên lầu.


Đột nhiên, có một chiếc đèn pha ô tô chiếu trước mặt.


Đôi mắt xuyên thấu nhất thời bị mù đi, Lam Ngọc Anh vô thức đưa tay che lại.


Là một chiếc ô tô đậu trước tòa nhà, hiện tại không thể phân biệt được giữa hai ngọn đèn đường, nhưng là hình dáng của chiếc xe việt dã, bên trong dường như là một người đàn ông ngồi ở đang ngồi ở ghế lái, lúc này đang mở cửa xe bước xuống.


Trong màn đêm yên tĩnh, thân hình to lớn dưới bộ đồ Tây đen được cắt may thủ công tôn lên dáng người cao ráo và rắn chắc.


Đóng cửa xe lại, anh khoanh tay đứng nhìn cô từ phía xa xa, đường nét trên gương mặt cương nghị cùng một đôi mắt thâm sâu, tĩnh mịch, lúc này đưa lưng về phía màn đêm, tựa như phía trên bầu trời đầy sao sáng rực.


Khi tầm nhìn của Lam Ngọc Anh thu hồi lại, cô lập tức ngây người.

"Hoàng Trường Minh?"
Cô trừng to mắt, thầm hô lên.


Như là để xác nhận những gì cô tận mắt chứng kiến, Hoàng Trường Minh đứng tựa vào cửa xe, nhưởng mày: “Về rồi à?"
Lam Ngọc Anh ngây ngốc tại chỗ, sau khi phản ứng lại, chạy nhanh qua đây, hai tay chạm đến nhiệt độ cơ thể của anh, đang có cảm giác ngây ngất khó tin nổ tung từ tận đáy lòng, thì đột nhiên người đã bị anh ôm chặt vào lòng.