Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2114




Chương 2114

Lý Lan Hoa lưu luyến rời khỏi lồng ngực đối phương, Trần Văn Sáng vừa tách khỏi người yêu, ánh mắt liền trở nên ác liệt, quét về phía sau tàng cây.

Hai người từ nơi đó im lặng đi ra, nói đúng hơn chính là một thiếu niên và một bé trai.

“Không phải em! Là do cái tên nhóc con này nói muốn tạm biệt chị dâu!”

Nhìn thấy Lê Minh Hùng đứng bên cạnh đứa nhỏ, chẳng biết Trần Văn Sáng lại nghĩ đến chuyện gì, đuôi mày bất giác cau lại. Đứa nhỏ chậm rãi bước đến trước mặt cô, ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Chị ơi, em vẫn chưa nói cảm ơn với chị. Chị không chỉ cứu mạng em mà còn cả Bông Bông nữa!”

“Đừng có khách sáo vậy mà! Không phải em nói với chị thầy bói từng bảo răng em có thể sống đến hơn trăm tuổi sao. Do em phúc lớn mạng lớn đấy.”

Lý Lan Hoa cúi người, xoa đầu đứa nhỏ, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng.

Đứa nhỏ đắc ý nhướn mày, sau đó lại ngập ngừng hỏi nhỏ.

“Đương nhiên rồi! Nhưng mà chị ơi, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau nữa chứ?”

“Có duyên sẽ gặp lại.”

Đứa nhỏ xị mặt, không biết có hiểu rõ hàm ý cô nói hay không. Sau đó, đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn sang Trần Văn Sáng, nghiêm giọng.

“Chị ơi, em biết chị sợ vợ nhưng chị phải kiên cường lên nhé!”

Lý Lan Hoa bất lực đỡ trán, trời ạ, mặt mũi của cô…

“Nếu như cái anh này dám bắt nạt chị, chờ em lớn lên rồi, em sẽ giúp chị đánh ảnh! Nếu như đánh không lại thì em…đành giảng đạo lý với ảnh vậy!”

Đứa nhỏ liếc mắt nhìn Trần Văn Sáng, khí thế đối phương quá mức cường liệt khiến cậu sợ đến mức rụt cả cổ nhưng vẫn mạnh miệng trước mặt Lý Lan Hoa. Cô dở khóc dở cười, tiếp đến liền thấy ánh mắt ngưỡng mộ đứa nhỏ dành cho Trần Văng Sáng.

“Chị ơi, sau này em cũng muốn trở thành một người lính!”

“Được thôi mài”

Lý Lan Hoa dịu dàng gật đầu. Trên xe buýt, có vài cánh tay duỗi ra ngoài vẫy không ngừng, dường như là người nhà của đứa nhỏ. Cậu bé quay đầu nhìn, sau đó liếc mắt về phía Lý Lan Hoa lần nữa.

“Chị ơi!”

“Hửm?”

Cô thấy đứa nhỏ nhìn mình, ngoắc ngoắc ngón tay út, cô liền cúi người xuống, tò mò xem đối phương định làm gì. Bất tri bất giác, cô cảm nhận được gò má phải nóng lên. Đứa nhỏ nhanh chóng bỏ chạy, cười híp cả mắt.

“Chị ơi, hẹn gặp lại nha!”

“..”

Lý Lan Hoa sửng sốt trong khi mặt Trần Văn Sáng bấy giờ đã đen như đít nồi.

Không chỉ riêng xe buýt chở người dân mà xe chở đội cứu viện cùng đội cứu thương đều đã sẵn sàng vào chỗ.

Lý Lan Hoa và Trần Văn Sáng nhanh chóng lên xe, sau đó xuất phát. Xe buýt đi đầu, lần lượt phía sau là xe quân dụng, Lý Lan Hoa ngồi ở trên xe van và cuối cùng là hàng xe việt dã.

Trân Văn Sáng ngồi ở nhóm xe phía sau khiến cô cảm giác mình đang được bảo vệ trong tâm nhìn của anh. Thời điểm rời đi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía gốc cây hẹn ước kia. Cả hai đều cảm thấy không đành lòng.