Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2106




Chương 2106

“Khi nào trở về, anh sẽ dẫn em đi căm trại, để em ngắn mưa sao băng!”

“Cậu nhỏ, anh đối với em thật là tốt!”

Đôi mắt Lý Lan Hoa như ánh sao sáng, phấn khích nhìn Trần Văn Sáng làm nững. Cô có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, môi lần nhìn thấy anh liền liên tưởng đến mặt hồ trong suốt mình đã từng có dịp nhìn thấy vào thời điểm đóng quân ở Tây Tạng. Trần Văn Sáng năm lấy bả vai cô, tay còn lại nhẹ nhàng luôn qua sau gáy, khẽ thì thâm.

“Lan Hoa, nhắm mắt lại.”

“Vâng.”

Lý Lan Hoa xấu hổ khép hờ mắt, quả nhiên chỉ trong tích tắc, nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống như mưa. Lý Lan Hoa bị Trần Văn Sáng hôn đến mức phát ra tiếng thở dốc, toàn bộ không khí tựa hồ đều bị tước đoạt. Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cô nghe thấy thanh âm khàn đặc bên tai.

“Hé miệng nào.”

Thanh âm đối phương giống như ma chú, khiến cô hoàn toàn đắm chìm.

Lý Lan Hoa hé miệng cảm giác nụ hôn càng thêm nồng nàn. Thời gian hai người hôn nhau dài đến mức dường như chẳng có khoảng nghỉ nào. Hồi lâu, Trần Văn Sáng mới thỏa mãn buông cô ra. Lý Lan Hoa khẽ liếm môi, thật ngọt mà…

“Có thể hôn lại không?”

Cô ngơ ngác nhìn anh, không chút xấu hổ mở miệng hỏi.

Thời điểm ánh mặt trời ở đỉnh, Lý Lan Hoa đang ngồi ở ngoài lều cắn bánh quy, nhắm mắt tắm nắng. Cứ nghĩ đến chuyện tối hôm qua, †rong lòng cô lại nhộn nhạo không thôi. Sau khi cô hỏi xong, Trần Văn Sáng liền cúi đầu hôn cô liên tục.

So với anh, cô quá mức ngây ngô, hoàn toàn chẳng có kĩ xảo gì cả. Thế nhưng cô vẫn cố gắng hòa quyện cùng đối phương, đến mức cuối cùng chẳng biết ai cắn vào lưỡi ai, chỉ biết đến lúc tách ra trong khoang miệng liền thoảng múi máu tanh…

“Chị ơi!”

Đang bân thần suy nghĩ, góc áo đột nhiên bị ai đó túm lấy. Cô cúi đầu, liền thấy đứa nhỏ da dẻ bị nắng phơi đến ngăm đen, đôi mắt to tròn hồn nhiên.

Đây chính là đứa nhỏ bướng bỉnh suýt chết ngày hôm qua đây mà, hôm nay xem ra đã khỏe hơn rất nhiều rồi.

“Nhóc con, bây giờ nhảy nhót lung tung được rồi à?”

“Trước đây có ông thầy bói mù từng coi bói cho em, ông ta nói với bà em rằng em có thể sống lâu tới trăm tuổi lận đó!”

“Thế sao? Nhưng mà em cũng không thể bướng bỉnh như vậy, đặc biệt giống như ngày hôm qua. Quá mức nguy hiểm!”

Nhìn dáng vẻ đắc chí của đứa nhỏ, cô nhét cho đối phương túi bánh quy ban nãy mình vừa ăn mất vài cái.

“Em không bướng, em chỉ muốn đi †ìm Bông Bông thôi.”

“Bông Bông?”

“Dạ. Em có nuôi một con mèo, nó nghe lời lắm. Nhưng mà thời điểm nước lũ dâng lên thì nó lại ham chơi, chạy lên sườn núi, hiện tại không thể nào xuống được, nhất định Bông Bông sợ lắm! Mà ở đây đâu đâu cũng là nước, em không biết bơi, không thể cứu được nó!”

Lý Lan Hoa nghe vậy bèn nhìn về phía sườn núi cách làng không xa, bấy giờ cô mới hiểu lí do tại sao hôm qua đứa nhỏ suýt chết chìm. Đối phương túm lấy vành áo cô, đôi mắt đầy chờ mong.