Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 210: Còn Không Mau Chào Một Tiếng







Thứ hai, ngày đầu tuần bắt đầu công việc.


Lam Ngọc Anh ôm lấy một bỏ hoa hồng to vô cùng xinh đẹp, mùi hương phảng phất ở chóp mũi, làm cô đi đường cũng cảm thấy chóng mặt.


Đi vào trong thang máy, người ở hai bên đều muốn nhường cho cô chút chỗ.

Đến khi đi vào văn phòng, quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cô ngượng ngùng đến nỗi sắp chốn đầu vào trong bỏ hoa.


Buổi sáng, cô vừa mới đi vào văn phòng thì đã có nhân viên chuyển phát nhanh đi tới, đưa hoa cho cô bảo cô ký tên vào.


Lam Ngọc Anh vừa quẹt thẻ xong, không có cách nào khác, đành phải ôm bó hoa hồng lên lầu.

"Ôi, thật đẹp quá!" "Tất cả đều là hoa hồng đỏ, mùi hương nồng nàn quá!"
Nhóm đồng nghiệp nữ đều vây quanh, giọng nói cảm thán liên tục vang lên.


Lúc đang bị mọi người bàn ra tán vào ép hỏi, thì tiếng điện thoại vang lên giúp cô thoát khỏi bọn họ, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.


Gần như cùng lúc cánh cửa đóng lại, cô cũng vừa nhận điện thoại, bên kia vang lên giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh: "Em đã nhận được hoa chưa?" "Rồi..." Lam Ngọc Anh giống như là cô gái nhỏ, cắn môi, ngượng ngùng mà nói: “Thật sự rất đẹp!"
Nhớ rõ lúc bọn họ vừa xác nhận mối quan hệ, anh cũng giống như hôm nay, đưa cho cô một bó hoa hồng rất lớn.

Không nghĩ tới sau khi bọn họ chia tay rồi tái hợp, anh cũng vẫn như thế, thật giống như khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi kia chưa từng xảy ra.


Dường như ở đầu dây bên kia Hoàng Trường Minh cười khẽ hai tiếng.



Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, trong phút chốc chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.


Lam Ngọc Anh cầm di động, cảm thấy sự ngọt ngào trong lòng như trào dâng ra ngoài.

"Nhớ em biết làm thế nào bây giờ?"
Dường như Hoàng Trường Minh thở dài, đột nhiên nói.


Trái tim Lam Ngọc Anh dường như rung động, còn chưa bình tĩnh lại, đã nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu không thì bây giờ em đến đây đi!" "Em đang làm việc mà..." Cô vội vàng nhắc nhở.

"Nhưng anh nhớ em! Muốn hôn em, muốn sờ em!" Hoàng Trường Minh nói chuyện giống như một đứa con nít.

"Này, Hoàng Trường Minh, anh đừng như thế mà!" Lam
Ngọc Anh bị lời anh nói làm cho mặt đỏ đến mang tai, ôm ngực đã sắp không chịu được nữa rồi: “Long Thành cách Sài Gòn cũng không xa, chờ đến lúc nghỉ cuối tuần, em sẽ đi đến tìm anh nha.

"
Thấy bên kia không nói gì, giống như đã được cô trấn an rồi.


Mắt nhìn đồng hồ, Lam Ngọc Anh hỏi anh: “Em còn phải đi làm...!Cúp máy trước nhé?" "Không được phép cúp máy!"
Lam Ngọc Anh không dám động đậy, chờ vài giây, mắt nhìn màn hình, quả nhiên là anh cúp máy trước.


Cô dở khóc dở cười lắc đầu.


Người đàn ông này...!
Hôm qua, khi vừa rời khỏi quán lẩu, hai cô cháu cò kè mặc cả đến hai giờ rưỡi.

Cô theo Hoàng Trường Minh về tới nhà trọ, gần như vừa vào cửa đã không rảnh rỗi, vẫn luôn không xuống giường.

Cho đến khi Hoàng Thanh Thảo chạy xe đến bấm còi ở dưới lầu, Hoàng Trường Minh mới miễn cưỡng buông cô ra.


Nghĩ đến hành vi buông thả của anh, mặt Lam Ngọc Anh càng đỏ hơn.


Lúc trở về chỗ ngồi, mọi người đã tản bớt đi.

Người đồng nghiệp ngồi cạnh cô trước giờ luôn nhiều chuyện, lúc này cầm tấm thẻ nhỏ trong bỏ hoa, cũng nhìn ra là ba chữ Gửi Ngọc Anh như lần trước, cảm thấy kì lạ "Ngọc Anh, không phải cậu nói đã chia tay với bạn trai rồi sao?" "À, chúng mình vừa quay lại..." Lam Ngọc Anh ngượng ngùng nói.

"Độc ác! Lại lần nữa đầu độc con chó độc thân là mình đây!" Lập tức đồng nghiệp ném tấm thẻ đi, buồn bã dựa vào bàn.


Vừa mới kết thúc giờ nghỉ trưa, từng phòng ban đều được thông báo họp.


Lúc này tổ chức cuộc họp khẩn cấp, lại huy động mọi người thế này, Lam Ngọc Anh cảm thấy rất kinh ngạc.

Cô chưa từng trải qua tình huống như vậy, nhất là khi nghe được tin tức ngầm từ các đồng nghiệp đang bàn tán là công ty bị thu mua lại.


Cô hỏi người ở bên cạnh: “Công ty của chúng ta bị người ta thu mua rồi à?" "Hình như thật đó!" Đồng nghiệp hay ngóng tin bên lề cũng gật đầu: “Nghe nói đó là một xí nghiệp ở nước ngoài, quy mô không nhỏ! Hình như là muốn tiến hành trong im lặng, cho nên cũng không có động tĩnh gì lớn.

Mình nghĩ lại, đường như gọi là cái gì Hữu Thảo đó
Lam Ngọc Anh nhíu mày, cảm thấy cái tên này hơi quen tại, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.


Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trưởng phòng đã thúc giục đi về phía phòng họp.



Cuộc họp kéo dài đến hơn hai giờ, tin tức cũng rất chính xác.

Thật sự nội dung cuộc họp có nhắc đến việc công ty bị thu mua, mà cũng có thông báo rõ ràng rằng công ty bọn họ bị công ty ở nước ngoài kia mua lại, nhưng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nhân sự nào, sẽ hoạt động như công ty con ở trong nước.


Bởi vì đối phương là công ty niêm yết, nên việc mua bán sáp nhập cũng là chuyện tốt.


Nhưng mà chuyện này cũng quá nhanh chóng, làm cho người ta không trở tay kịp.

Mặc dù công ty cũng không lớn, nhưng cũng có hai ba trăm người, cứ như thế mà đổi chủ trong chớp mắt, Lam Ngọc Anh cảm thấy việc đời cứ luôn thay đổi.


Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người trở lại vị trí của mình chờ lệnh, lãnh đạo mới sẽ đến xem xét ngay.

"À? Ngọc Anh, nghe nói người chủ mới của chúng ta là nữ đó!" Đồng nghiệp bên cạnh không buông tha cơ hội tám chuyện.

"Nữ à?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

"Đúng thể đó! Chủ công ty là nữ, là một người rất giỏi! Rất nghiêm khắc!"
Lam Ngọc Anh nghe vậy, vừa bất ngờ nhưng cũng tò mò, lại bắt đầu chờ mong vị giám đốc mới.


Nhưng mà nửa giờ sau, cô nhìn thấy một đám người rất đồng đi tới, người đi ở giữa mặc đồ công sở mang giày cao gót, Hoàng Thanh Thảo đeo dây chuyền ngọc lục bảo, cô mở rộng tầm mắt.


Rốt cuộc Lam Ngọc Anh cũng hiểu ra.


Chẳng trách cảm thấy quen tại quá, hôm qua lúc ăn lẩu, Hoàng Thanh Thảo có hỏi Hoàng Trường Minh muốn tới công ty Hữu Thảo của mình không.


Đám người đi rất nhanh đã đi vào văn phòng, tất cả mọi người đều đứng lên, cô cũng vội vàng đứng dậy theo.


Hoàng Thanh Thảo phát biểu một phen, rất ra dáng lãnh đạo nói chuyện, sau đó vang lên tiếng vỗ tay.


Lúc quay người đi ngang qua cô, bước chân hơi dừng lại.



Trong phút chốc, Lam Ngọc Anh sợ run cả người.


Bởi vì vẻ mặt của Hoàng Thanh Thảo rất nghiêm túc, cho dù nhìn về ai thì ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, cùng với dáng vẻ nhíu mày, nháy mắt so với lúc bình thường hoàn toàn khác biệt.

Cũng hoàn toàn khác biệt với vẻ bén nhọn khi bị bắt cóc lên tầng cao nhất, ngược lại có cảm giác giống như cha Hoàng, mang đến cảm giác của người làm ăn.


Trưởng phòng bước nhanh tới, từ phía sau khẽ đẩy cô một cái, cau mày nói: "Ngọc Anh, còn đứng ngày ra đó làm gì! Không mau chào một tiếng đi!" "Dạ, chào tổng giám đốc Thảo!" Cô vội vàng gật đầu.

"Ừ." Hoàng Thanh Thảo nghiêm túc trả lời.


Lạnh lùng thu tầm mắt lại, lại đi đến phòng kế tiếp.


Chạng vạng tối tan tầm, Lam Ngọc Anh và những đồng nghiệp còn chưa bình tĩnh lại khi công ty bị đổi chủ.


Cô ôm bỏ hoa hồng rất lớn, ngồi xe buýt cũng không tiện lắm, cho nên đi đến đầu đường đón xe.

Đứng hồi lâu mà cô cũng không thể đón được chiếc xe nào, đang do dự có nên đi đi tàu điện ngầm hay không, thì bỗng nhiên có một chiếc BMW dừng bên cạnh cô.


Cửa sau xe mở ra, Hoàng Thanh Thảo đang ngồi chéo chân.


Lam Ngọc Anh bò lên xe, cẩn thận đặt hoa hồng ở bên cạnh.


Nhìn thấy Hoàng Thanh Thảo đang có vẻ mặt nghiêm túc, cô ngồi ngay ngắn, vội vàng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Thảo!"
Vừa gọi xong, mặt lại bị nhéo