Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2099




Chương 2099

Thấy đầu mày Trần Văn Sáng nhíu chặt, trong lòng cô thấp thỏm không yên. Anh nghe cô hỏi, lập tức trả lời.

“Anh vừa nhận được tin có một ngôi làng nhỏ gần đây bị nước lũ bao quanh, người dân đang gặp nguy hiểm. Tuy rằng nước lũ đã rút nhưng vị trí làng này lại khá hẻo lánh, chỗ trũng nhiều vô số kể, lại chỉ có mười hộ gia đình với người già và trẻ con là chủ yếu.”

“Vậy thì mọi người phải nhanh chóng đến nơi ngay?”

“Ừm, đội cứu thương phải đồng thời có mặt.”

Trần Văn Sáng gật đầu, đây là chuyện gấp gáp nên anh mới bất chấp nguy hiểm dừng xe như vậy. Lý Lan Hoa nghe xong, nhanh chóng thu xếp.

“Em biết rồi! Em sẽ nói lại với thầy ngay lập tức!”

Cô nhanh chóng thông báo tình hình cho Trương Hòa và đội trưởng đội cứu thương. Tuy rằng mọi người đều mệt mỏi, muốn được trở về nhà nhưng nghe thấy loại tin tức như vậy đều đồng loạt quay trở lại để cứu viện. Theo sự hướng dân của chỉ huy quân khu, toàn bộ xe đều chậm rãi quay đầu.

Trần Văn Sáng dẫn đường cho năm xe đầu tiên, số còn lại ở phía sau tăng tốc bám đuôi. Lý Lan Hoa quay trở về chỗ ngồi, đặt ba lô trên đầu gối. Thẩm Quân Sơn chơi game trên điện thoại di động, liếc mắt nhìn sang cô.

“Mới vừa hẹn hò chưa bao lâu đã chồng hát vợ xướng rồi đây này!”

“Nói bậy cái gì đó hả?”

Mặt Lý Lan Hoa bấy giờ đã đỏ như quả gấc.

Thời điểm mọi người đến nơi, trời đã tối sầm. Bọn họ men theo đường mòn đi tới ngôi làng xa tít tắp kia. Nơi này vừa hẹp vừa trữũng, nước lũ vây quanh không thể thoát ra được. May mắn hiện tại vẫn không có bất kì thương vong nào, mọi người đều cố thủ trên mái nhà, nhìn chung vẫn xem như bảo đảm an toàn.

Sau khi toàn bộ xe dừng hẳn, mọi người ngay lập tức bắt tay vào làm việc, không để lãng phí thêm bất kì giây nào.

Đội cứu thương và cứu viện nhanh chóng bố trí khu vực, Trần Văn Sáng dân những người còn lại đến gần chỗ người dân, tiến hành công tác cứu viện.

Không giống như ở khu vực gặp nạn phía bên kia, bấy giờ số lượng người không đủ nhiều. Đội cứu thương bao gồm Trương Hòa, Lý Lan Hoa và Thẩm Quân Sơn, tổng cộng bảy người. Mà đội cứu viện lại chỉ có mười lăm, cho nên nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

Theo sự phân công, đội cứu viện sẽ tập trung cứu người thoát ra khỏi vòng vây, sau đó đội cứu thương sẽ chăm Sóc người dân, ổn định tinh thần của họ.

Bởi vì làng này hiếm thấy đàn ông, đa phần đều là người già và trẻ em, vài ông bà cụ đi đứng bất tiện, hình thành tình thế khó khăn cho việc cứu viện.

Bên ngoài lêu, thi thoảng có thể nhìn thấy bóng người mặc quân phục màu xanh lục không ngừng chạy tới chạy lui.

Đến hơn chín giờ, Lý Lan Hoa mới có thời gian ngồi phịch xuống ghế. Thẩm Quân Sơn ở đằng xa đang không ngừng phụ trách mấy việc lặt vặt bởi vì kỹ thuật chưa quá tốt, mệt đến mức cổ họng muốn bốc khói. Cậu trừng mắt nhìn Lý Lan Hoa, cái miệng nhỏ bắt đầu ồn ào.

“Lan Hoa, mau lấy giúp mình bình nước với!”

“Cậu có tay có chân thì tự đi đi, mình mệt chết đi được!”

Lý Lan Hoa vân ngồi yên không nhúc nhích. Thẩm Quân Sơn bĩu môi rít gào.

“Sao cậu lười quá vậy! Cái bình nước ở ngay sau lưng, cậu chỉ cần đứng dậy, nhấc tay lên mà lấy là được!”