Chương 2089
Người phụ nữ luống tuổi luôn miệng cảm ơn, vui mừng bồng con quay về lều.
Lý Lan Hoa hoàn thành hết công tác của mình rồi, bấy giờ cô ấy đóng hộp thuốc lại, lại trông thấy Trần Văn Sáng vân đứng yên ở ngay đó, từng ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc.
Chờ cho cô ấy nhấc bước đi, anh ta cũng ném tàn thuốc xuống đất.
Trần Văn Sáng hỏi cô, chất giọng trầm nam tính: “Ai làm cháu bực bội vậy?”
Lý Lan Hoa liếc nhìn anh ta, thật lạnh lùng nói: “Biết mà còn hỏi nữa àI”
Mi tâm Trần Văn Sáng nhíu lại, tạo thành một đường thẳng, trông như đang suy tư chuyện gì đó. Anh ta chần chờ mở lời: “Lan Hoa, chuyện tối hôm qua…
“Chú lại muốn chối bỏ ư?”
Lý Lan Hoa ngất lời anh ta, nụ cười khẩy tỏ rõ sự châm chọc: “Có phải chú định nói chú uống say quá, không rõ ràng mình đã làm gì, đấy là ảo giác, tất cả chuyện đã xảy ra là do cháu nhớ nhầm có phải hay không!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn tít, biểu cảm lạnh đến cực độ.
Chuyện hôn cho đã rồi chối bay chối biến này, cũng có phải lần đầu anh ta làm đâu nhỉ!
Thế nhưng, Trần Văn Sáng lại đáp: “Không phải.”
“.
Lý Lan Hoa run băn.
“Tôi không muốn chối bỏ gì cả.”
Đôi mắt đen sâm nhìn thẳng vào cô ấy. Trần Văn Sáng lại lặp lại một lần nữa, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn hẳn: “Tối hôm qua tôi đã hôn cháu, là tôi thực tâm muốn hôn cháu.”
Vẻ mặt Lý Lan Hoa kinh ngạc và cả bất ngờ.
Sao không đáp theo lẽ thường là chối phắt đi vậy?
Cứ ngỡ là anh ta có chết cũng không chịu nhận, chẳng ngờ được là anh ta lại thừa nhận thẳng thừng đến thế.
Thừa nhận đã hôn cô ấy, thậm chí còn nhấn mạnh là thực tâm muốn hôn cô ấy.
Nhưng mà, tại sao lại hôn…
Ngón tay Lý Lan Hoa quấp lại, lòng cô bỗng dấy lên một nồi trông mong: “Vậy chú… chú là có ý gì?”
Trần Văn Sáng im lặng, áng chừng năm giây.
Tay bỗng cuộn thành nắm đấm, kề bên miệng ho khan một hồi, trên mặt anh ta hiếm khi lại xuất hiện cái vẻ không tự nhiên cho lắm này: “Tôi muốn, tôi và em có thể ở bên nhau.”
Đối với Trần Văn Sáng, cô ấy giống mặt trời ấm áp, không chỉ chiếu sáng vào cuộc sống tẻ nhạt của anh ta mà còn soi sáng cả trái tim anh ta.
Trong cả một năm làm quân nhân ở vùng Hải Phòng này, bất kể chỗ nào cho dù là ở trong lều trong núi sâu luyện tập thực chiến hay trên giường cứng trong căn cứ quân sự, chỉ cần anh nhắm mắt lại thì bóng dáng mảnh mai của cô ấy sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ của anh ta. Trong mơ Lý Lan Hoa luôn từ phía sau lưng ôm lấy anh ta rồi nhẹ nhàng bày tỏ: “Chú nhỏ, em thích anh…”
Thậm chí có lúc tỉnh dậy, giọng nói của cô ấy dường như vẫn còn văng vắng bên tai anh ta.
Trân Văn Sáng tự nhận bản thân anh ta là một quân nhân xuất sắc và một người đàn ông trưởng thành. Bản thân cũng không vướng bận bất cứ chuyện gì, nhưng dường như anh đối với cô ấy…
Nhiều lúc biết rõ là không được nhưng cuối cùng anh ta vẫn không làm chủ được lòng mình, sự khác biệt về ranh giới và thân phận cũng đã dần dần bị xóa bỏ. Rốt cuộc thì anh ta đã động tâm từ bao giờ? Từ thời khắc anh ta bắt đầu hối hận hay sớm hơn? Khi đôi mắt cô ấy sáng lên, coi anh ta là thần may mãn của riêng cô? Khi cô ấy bĩu môi nói cô ấy chỉ là lo lắng cho anh ta? Khi cô ấy trẻ con hỏi anh ta việc đó có cực khổ không? Và nhiều chuyện khác nữa…