Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2088




Chương 2088

“Chú nhỏ của cậu tối hôm qua lôi cậu ra ngoài, trông tâm trạng đến là tức giận, chớp mắt đã kéo cậu đi mất hút rồi. Hai người thế mà lại chẳng có gì à, tớ cóc thèm tin!”

Lý Lan Hoa không lên tiếng nữa, chỉ lảng tránh cầm lấy chai thuốc trong hộp dụng cụ y tế săm soi và sắp xếp lại.

Đến khi cất hết toàn bộ, cô ấy đóng lại hộp dụng cụ, thuận tay quơ lấy túi kim tiêm đã được khử trùng.

Thẩm Quân Sơn không đạt được mục đích nhưng cũng không từ bỏ ý định, vẫn quấn lấy cô ấy không tha: “tan Hoa à, cậu thế này là không được đâu nhé! Cho tớ thỏa mãn lòng tò mò chút đi mà, chú nhỏ của cậu…”

Lý Lan Hoa lạnh mặt: “Cậu đủ chưa, có thể đừng nhắc đến anh ta trước mặt tớ không?”

Thẩm Quân Sơn bị cô ấy la cho một trận, tức thì giơ tay đầu hàng: “Được rồi cô nương!”

Lý Lan Hoa bực tức trừng cậu ta một cái, sau đấy xách theo hộp y tế ra khỏi lều.

Tầm mắt Thẩm Quân Sơn lướt qua bờ vai cô ấy, trông thấy một bóng hình cao lớn màu xanh răằn ri đang hướng về phía này.

Cậu ta bèn nhún vai một cái, vốn muốn nói cho cô ấy hay một tiếng, nhưng mà, là cậu không tớ nói đó nhai Lý Lan Hoa từ trong lều bạt đi ra, vân cứ một mực buồn bực, chân thoăn thoắt bước về phía trước mà không chú ý, tức khắc va phải một người.

“AI”

Cô ấy xuýt xoa.

Nói đúng hơn thì cô ấy cứ nghĩ mình tông phải một bức tường luôn ấy chứ.

Trần Văn Sáng vận một bộ quân phục màu xanh răn ri, nút áo bằng đồng lạnh lẽo cứng rắn, mũi cô ấy chẳng may đập thẳng vào, đau đớn ứa nước mắt.

Lý Lan Hoa nhẹ răng hít hà, giơ tay lên xoa lấy xoa để.

Trần Văn Sáng chau mày: “Đau lắm à?”

Nghe thấy chất giọng hùng hồn quen thuộc, động tác Lý Lan Hoa khựng lại một chốc, ngay sau đó ngẩng phắt đầu, tức tối đáp: “Không đaul”

Trần Văn Sáng thấy cô ấy cứ một mực che lại vết thương, cũng không thấy rõ nó có nghiêm trọng không nữa.

Anh ta muốn đến gần quan sát kỹ hơn thì cô ấy đã lùi ngay lại nửa bước.

Sau đấy nghiêng mình đi qua, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn liếc anh †a một cái.

Lý Lan Hoa cầm theo hộp y tế, dậm mạnh chân đi về phía trước.

Cô ấy biết, phía sau mình đang có tiếng bước chân đi theo như hình với bóng.

Trần Văn Sáng vẫn một mực đi theo Sau cô ấy, cô ấy cứ cố phớt lờ đi, vẫn tự làm việc của mình. Khi đi đến khu lánh nạn, đã có vài ba người đứng đấy chờ Cô rồi.

Lý Lan Hoa đi qua, lần lượt đưa thuốc chuẩn bị sẵn trong hộp y tế cho mọi người, sau đấy lại gọi một người phụ nữ luống tuổi đang bế con mình đến.

Vén tay áo của bé con hãy còn chưa hiểu sự đời lên một chút, đã trông thấy vài ba bọt nước li tỉ.

Lý Lan Hoa cầm ra một kim tiêm đã khử trùng, chọc vào phần bọt nước, rút hết đi uế vật, rồi lấy ra một hộp thuốc bôi trị thương, thoa lên trên đó.

Cô giải thích rằng: “Chị ơi, chị đừng lo quá nhé. Cái này là bệnh chốc, thầy của em bảo rằng bệnh này khá thường gặp ở trẻ nhỏ, nhất là trẻ em ở khu có thiên tai! Em đã rút hết mủ ra ngoài rồi, vết thương cũng ổn rồi chị ơi!”