Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 208: Con Rùa Nhìn Đậu Xanh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Hoàng Trường Minh cũng không tắm rửa nữa, đi thẳng ra khỏi phòng tắm, chạy vào giường lớn trong phòng ngủ.


Sau khi hai người ngã xuống giường, hôn đến đất trời tăm tối, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản được nữa.


Một tay Hoàng Trường Minh đỡ trên cô, kéo dây áo báo văn trên vai cô, nhướng mày, rất đàng hoàng trịnh trọng mà trêu chọc cô: “Thật có lỗi, anh không biết em lại gấp gáp, không kiềm chế được như thế"
Lam Ngọc Anh lúng túng, mặt càng đỏ hơn, nhưng lại không thể phản bác.

"Em đã không nhịn được thì anh cổ mà làm vậy."
Hoàng Trường Minh vừa nói một câu như thế, lập tức có hơi thở nặng nề bao vây lấy cô.


Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao.

Trong đôi mắt sâu thăm lạnh lùng của anh chỉ còn sự nóng bỏng, đang muốn kéo chiếc váy bảo văn xuống, thì đột nhiên điện thoại vang lên.


Trong khoảnh khắc, Hoàng Trường Minh nhíu mày, tạm thời dừng một lát: "Để anh nghe củ điện thoại này, có thể là công việc!"
Lam Ngọc Anh gật đầu, biết anh vừa tới chi nhánh công ty tại Long Thành này chưa tới hai ngày, đã có rất nhiều việc phải làm.


Cô thẹn thùng nhìn anh đứng dậy, áo sơ mi đã cởi ra hết, nửa người trên răn chắc dưới ánh đèn miêu tả ra, cơ bắp làm cho người ta nhìn thấy cũng phải phun máu, đôi chân dài cũng có sức mê hoặc trí mạng.


Nghĩ đến tất cả mọi thứ đều thuộc về mình, nhịp tim cô đập thật nhanh.



Hoàng Trường Minh lấy điện thoại di động ra nghe máy, dường như bên kia chưa nói được hai câu đã nhanh chóng dập máy.


Nhìn lông mày anh nhíu càng chặt hơn, Lam Ngọc Anh vội vàng ân cần hỏi: "Sao thế?" "Là cô của anh!" Vẻ mặt Hoàng Trường Minh tối đen.

"Ơ?" Lam Ngọc Anh nghe vậy thì ngẩn người, ngược lại không nghĩ tới: “Cô, bà ấy có chuyện gì không?"
Mặt Hoàng Trường Minh càng đen hơn: “Không có việc gì, chỉ là gọi điện thoại quấy rầy thôi!"
Lam Ngọc Anh im lặng.


Cái này rất giống phong cách của Hoàng Thanh Thảo.


Dường như vừa trở lại bên giường, điện thoại lại vang lên.


Hoàng Trường Minh nhìn dãy số trên màn hình, khỏe mỗi co rút vài lần, tức giận để đưa điện thoại di động thành chế độ im lặng, lại tiện tay vứt qua một bên.


Sau đó giống như sói đói mà nhào lên một lần nữa, tiếp tục chuyện mới vừa rồi.

Anh hôn vào mắt cô, lông mi và khỏe miệng: "Ngọc Anh, có nhớ anh không?" "Có phải rất nhớ anh hay không? Hả?"
Lam Ngọc Anh xấu hổ không trả lời, chỉ mò ra một cái hộp nhỏ, lén đưa cho anh.


Lần này, trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng đạt đến mức cao nhất.


Ngay lúc Hoàng Trường Minh dùng rằng xé bao bằng nhôm bạc, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đinh tai nhức óc.


"Rầm rầm rầm!"
Hai người đều cứng đờ.


Nói là tiếng đập cửa, nó càng giống như tiếng phá cửa hơn, giống như thủy tinh trong phòng đều đang rung động.


Tay Lam Ngọc Anh vẫn còn để lên vai anh, liếm môi nói: “Hoàng Trường Minh, bên ngoài có người...!
Tất nhiên là Hoàng Trường Minh đã nghe thấy, cũng nhíu mày nhìn vào cửa chính.

Nhưng mà anh không biết, đêm hôm khuya khoắt này mà ai còn tới, không giống như là điện thoại có thể tắt máy, vốn là không thể nào bỏ qua tiếng đập cửa được.

"Tổng giám đốc Hoàng, mở cửa ra cho cô!" "Đừng có vờ như không thấy! Cô biết cháu ở nhà, mà Ngọc Anh cũng ở đó, cô đã nhìn thấy chiếc Land Rover dưới lầu rồi! Mau mở cửa cho cô, nếu tiếp tục gõ nữa thì hàng xóm sẽ phần nàn đó!"
Một giọng nói phụ nữ rất có khí thế vang lên, xuyên qua cửa chống trộm truyền vào.


Lam Ngọc Anh rất nhanh đã nghe ra: "Hình như là cô..."
Gương mặt Hoàng Trường Minh đều trầm xuống, hết lần này tới lần khác không tan ra được, phía ngoài Hoàng Thanh Thảo vẫn còn thúc giục: “Còn không mở, cô sẽ gọi điện cho thợ, tìm người cạy cửa ra đó!" "Đến đây!" Hoàng Trường Minh nghiến răng.


Cuối cùng, bên ngoài đã tạm thời yên tĩnh lại.


Lam Ngọc Anh nhìn thấy nơi nào đó của anh đã không thể miêu tả được, đành phải nói: “Ừm, để em đi mở cửa..."
Hoàng Trường Minh gật đầu, cứng ngắc đi vào trong phòng tắm để tắm.



Thay quần áo lại không kịp, bên ngoài lúc nào Hoàng Thanh Thảo cũng có thể gõ cửa tiếp.

Cô nhìn quanh một vòng, đành phải lấy áo choàng tắm đặt cạnh gối choàng lên người, vừa buộc dây lưng bên hông vừa chạy về cửa trước.


Cửa chống trộm mở ra, quả nhiên Hoàng Thanh Thảo đang muốn đưa tay gõ cửa.

"Cô..." Lam Ngọc Anh gọi một tiếng.


Hoàng Thanh Thảo nhíu mày, xem như đáp lại, xách túi xách rồi bỏ giày cao gót đi vào trong, vẫn không quên trách móc
Cô: “Ngọc Anh, cháu cũng không có lương tâm, thật sự không được mà! Quên ai đã ngàn dặm xa xôi đưa cháu tới đây rồi hả?"
Lam Ngọc Anh cảm thấy xấu hổ.


Tối hôm qua, sau khi cô đến nơi này của Hoàng Trường Minh, cũng chưa từng gọi điện thoại nói với Hoàng Thanh Thảo một tiếng.

Dường như cả ngày hôm nay cũng như thế, nói đến giống như có cảm giác vong ơn phụ nghĩa vậy.

"Sao mà nửa ngày không chịu mở cửa, hai người các cháu sờ mó gì nhau hả?" Lông mày dài mảnh của Hoàng Thanh Thảo cong lên.


Lam Ngọc Anh mất tự nhiên nói cà lăm: “Không, không có sở mó gì đâu ạ...!"Không có sao?" Hoàng
Thanh Thảo tiếp tục nhíu mày.

"Cháu chỉ vừa tắm xong...!Lam Ngọc Anh dời mắt đi, không che giấu được vẻ chột dạ.

"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, cô chạy đến chỗ cháu làm gì?"
Lúc cô bị Hoàng Thanh Thảo nhìn đến không ngẩng đầu lên được, Hoàng Trường Minh từ phòng ngủ đi ra.


Nhìn xem thì vừa tắm xong, tóc ngắn còn ướt, nhưng mặc quần áo gọn gàng.

Trước đó, áo sơ mi bị cô cởi ra đã mặc vào rất gọn gàng, hai cánh tay đều để trong túi của quần dài, trên thân mang theo vẻ lạnh lùng.


"Ai bảo cháu dám cúp máy của cô chi!" Hoàng Thanh Thảo ôm cánh tay, lại chỉ vào đồng hồ treo tường: "Lại nói, lúc này mới mấy giờ chứ, giờ Hà Nội mới chỉ tám giờ ba mươi! Tổng giám đốc Hoàng, cháu có phải là người trẻ tuổi không vậy? Có thể sống về đêm được không hả?" "Cô, cô nói vào chủ đề chính đi." Hoàng Trường Minh tỏ vẻ đang rất kiềm chế.

"Không có việc gì thì cô không được tới à? Cô đói, còn chưa ăn cơm nữa!" Hoàng Thanh Thảo không e dè mà ngồi trên ghế sa lon, tự nhiên giống như nhà mình vậy, luyên thuyên nói không dứt: "Đồ ăn trong khách sạn khó ăn quá.

Trong Long Thành này, cô lái xe cả ngày, cũng không thấy món gì cô nhìn vừa mắt Ngọc Anh, cháu đi nấu đồ ăn cho cô đi!"
Lam Ngọc Anh rót ly nước đưa tới, nghe vậy ngẩng đầu, lại gật gật đầu.


Lúc cô cúi người, Hoàng
Thanh Thảo ngồi trên ghế sa lon, góc độ đúng lúc có thể thấy cổ áo của cô, bên trong có họa tiết báo văn khả nghi.


Dù sao cũng là người từng trải, rất nhanh đã hiểu được đây là cái gì, trong đáy mắt hiện lên vẻ xấu xa.

"Chờ một lát!"
Lam Ngọc Anh không hiểu quay đầu lại: "Dạ, cô sao mà thế?" "Ngọc Anh, cháu nới lỏng dây lưng của áo choàng tắm đi!" Bồng nhiên Hoàng Thanh Thảo nói.


Lam Ngọc Anh cảm nhận được điều gì đó, nhưng đã không kịp nữa.


Hoàng Thanh Thảo đã đưa bàn tay tới, rõ ràng là muốn giúp cô sửa dây lưng bên hông, nhưng trên thực tế lại kéo xuống.

Áo choàng tắm mở ra, trong phút chốc lộ ra áo ngủ bên trong, voan mỏng họa tiết báo văn kích thích thần kinh, một bên vai còn bị Hoàng Trường Minh xé đứt...!
Hoàng Thanh Thảo mở to hai mắt, rất khoa trương mà khế hộ: “Ơ! Cái này là áo ngủ gì thế, khẩu vị nặng thật!" "Cháu..."Mặt Lam Ngọc Anh nóng lên.


Cô vội vàng kéo áo choàng tắm lại, xấu hổ đến đầu ngón chân đều có lại.

"Ngọc Anh, nhìn không ra,