Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2071




Chương 2071

Lý Lan Hoa liếc mắt nhìn cậu ấy, tiếp tục việc mình đang làm.

Thẩm Quân Sơn dứt khoát ngồi xổm ở trên bàn trước mặt cô, nở nụ cười mang theo ý xấu: “Lan Hoa, cậu có muốn nghe chuyện liên quan đến chú nhỏ của cậu không?”

“Không muốn nghe!” Lý Lan Hoa ủ rũ nói.

“Không muốn nghe thì thôi nhé, đừng hối hận nhé!” Thẩm Quân Sơn nhướng mày, uể oải đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Lý Lan Hoa căn môi nói: “Kim Mao, cậu quay lại đây!”

Thẩm Quân Sơn chắc chắn là hét lên với cô, trên gương mặt mang theo một nụ cười đắc ý: “Tiểu cô nương, cậu cứ tiếp tục giả bộ nữa đi chứ!”

Lý Lan Hoa ngượng ngùng đến nỗi trở nên tức giận: “Cậu muốn nói thì mau nói đi, cậu cứ chọc tớ như vậy thì tớ sẽ tức giận thật đấy!”

“Được rồi, được rồi!” thấy cô đã thực sự tức giận, Thẩm Quân Sơn nhanh chóng thấy có lỗi với cô, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính “Tớ vừa đi theo thây Trương đi đến các lều quân đội để lấy máu ở đó, tớ nghe thấy một vài quân nhân đang nói chuyện phiếm với nhau, họ nói răng công việc cứu hộ ở đây đã sắp kết thúc rồi! Đám người của chủ nhỏ của cậu là nhóm đặc công thuộc lực lượng cứu hộ khẩn cấp, nhân lực ở đây tạm thời không đủ nên điều động đến giúp, vì là tinh anh nên không thể ở lại đây lâu nên chiều nay đã rút quân khỏi huyện Đồng Lân rồi, những việc còn lại sẽ giao lại cho những bộ đội khác! “

“Anh ấy quay về rồi sao?” Lý Lan Hoa Tư sửng sốt, hai mắt hơi trừng lên.

“Còn không phải nữa sao!” Thẩm Quân Sơn gật đầu.

Lý Lan Hoa siết chặt bàn tay của mình lại: “Tin này có thật không vậy?”

“Đương nhiên rồi, chính tai tớ đã nghe thấy đấy!” Thẩm Quân Sơn bày ra vẻ mặt vô cùng khẳng định.

Nhìn thấy hàng lông mi của cô rủ xuống, trầm mặc vài giây mới tiếp tục động tác tay, Thẩm Quân Sơn ngạc nhiên hỏi: “Lan Hoa, tại sao cậu còn ngồi ở đây? Cậu không muốn đi tiễn anh ấy sao? Nếu như lần này rời xa nhau thì nói không chừng một năm sau còn chưa chắc được gặp lại nhau đấy! “

Anh ấy sắp rời khỏi đây rồi.

Đầu của Lý Lan Hoa cứ lặp đi lặp lại câu này.

Trong lòng cô bị cảm giác mất mát xâm chiếm, cô ép mình phải chịu đựng, nguầy nguậy lắc đầu nói: “Tớ không đi đâu…”

Nhìn thấy sự kiên trì của cô, Thẩm Quân Sơn cũng không nói nhiều nữa.

Hoàng hôn nghiêng về phía Tây, màn đêm lại một lần nữa lặng lẽ bao trùm.

Lý Lan Hoa đã giúp thầy Trương Bình phân phát một số loại nước uống chống vi rút cho các khu dân cư. Sau khi xảy ra thảm họa thiên nhiên, rất có thể sẽ gây ra một số bệnh tật, vì vậy phải đề phòng trước.

Khi lịch trình bận rộn của cô kết thúc thì cũng đã muộn rồi.

Lý Lan Hoa không biết là do quá kiệt quệ về thể chất hay vì tâm trạng không tốt, dường như cô không có chút tinh thần nào.

Nhìn thấy dáng người màu xanh lá cây bất ngờ đi bên cạnh mình, khóe miệng cô co rút, không tìm ra được bóng dáng cao lớn vững chãi kia, cô có phần yếu ớt thu lại ánh mắt của mình.

Không nỡ sao?

Dù sao thì họ đã không gặp nhau một năm rồi, lần gặp này cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Giống như những gì Thẩm Quân Sơn đã nói, không biết khi nào mới có thể gặp lại một lần nữa, có thể là một năm sau, hoặc là anh ấy ở đây vui đến nỗi không muốn trở về nữa, cả đời này sẽ ở lại Hải Phòng…

Cô có chút không nố, nhưng dường như cô cũng không có tư cách gì cả.