Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 207: Từ Xưa Tới Nay Chưa Từng Có Ai Nói Với Anh Những Lời Như Thế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Lam Ngọc Anh cũng đã nhận ra.


Cô đẩy Hoàng Trường Minh đang xuất thần, hai người đều quay đầu nhìn về phía cửa.

"Chuyện gì!" Hoàng Trường
Minh nhíu mày.


Nữ thư ký há hốc mồm: “Tổng giám đốc Hoàng, tôi chỉ muốn nhắc ngài đến giờ tan ca rồi ạ.

"Biết rồi, ra ngoài đi!" Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.


Nữ thư ký vội vàng gật đầu, lại lắc đầu, trong giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: "Tổng giám đốc Hoàng, vừa rồi tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!
Nói xong, cô ấy liền quay đầu chạy.


Nhưng mà trong quá trình đó còn không xác định mà liếc mắt nhìn trộm một cái, trong mắt dường như có giấc mộng vỡ vụn của thiếu nữ.


Lam Ngọc Anh vô cùng xấu hổ, nghĩ đến bóng dáng chạy trối chết của nữ thư ký.

Cô cảm giác hình tượng mà anh đã dựng lên khi mới tới công ty nãy đã sụp đổ ầm ầm...!"Tiếp tục đi!"
Hoàng Trường Minh nâng cằm cô lên.


Lam Ngọc Anh không muốn tiếp tục nữa, né tránh anh, nhếch lên môi mỏng: "Đừng lộn xộn, anh nhanh chóng làm xong việc di..." "Còn mấy văn kiện nữa là duyệt xong rồi." Hoàng Trường Minh đưa tay chỉ một cái.

"Có phải rất mệt mỏi hay không?" Lam Ngọc Anh nhìn thấy nếp nhăn giữa lông mày của anh.



Hoàng Trường Minh lùi ra tựa vào ghế dựa, hai tay ôm eo cô, lòng bàn tay vuốt ve cách lớp quần áo: “Vừa tới nơi này, công ty có rất nhiều nghiệp vụ cần phải hiểu rõ, hiển nhiên công việc sẽ rất nhiều.

Đúng là cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng bây giờ không mệt nữa."
Lam Ngọc Anh biết vì nguyên nhân gì.


Cô đỏ mặt, không tự nhiên mà dời đi ánh mắt.


Lúc vào cửa không để ý lắm, bây giờ bắt đầu xem xét tỉ mỉ, mới phát hiện phòng làm việc của anh cũng không lớn, thậm chỉ không khác mấy phòng của trưởng phòng nơi cô làm việc.


Lam Ngọc Anh đã đi qua văn phòng Hoàng Oanh của anh.


Mặc dù không quá hoa lệ, nhưng khắp nơi lộ vẻ xa hoa ngầm.


Nghĩ đến anh là một tổng giám đốc đầy quyền lực của tập đoàn, bây giờ phải nương thân vào một chi nhánh của một công ty nhỏ ở thành phố cấp ba, cấp bốn.

Ngay cả bàn làm việc đều là gỗ nguyên khối bình thường.


Ngày hôm nay, sự khác biệt thật sự quá lớn, cô càng nghĩ thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu.


Từ trước đến nay Hoàng Trường Minh là người rất nhạy cảm, chỉ một chút đã nhìn ra lòng cô đang nghĩ gì, nhíu mày nói: "Sao vậy? Cảm thấy anh không còn là tổng giám đốc của Hoàng Oanh nữa, thì trở nên rất nghèo nàn à?" "Dù anh không phải là tổng giám đốc Hoàng Oanh, vậy cũng không nói lên được điều gì cả!" Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lam Ngọc Anh hiếm khi có vẻ nghiêm túc, khóe miệng cong lên: “Dù cha anh vẫn để anh ở đây tiếp tục chờ đợi, Hoàng Trường Minh, em tin tưởng, dựa vào năng lực của anh, dù cho ở đầu, anh đều có thể tạo ra thế giới của riêng mình!"
Đàn ông giống như anh thì nhất định sẽ không tầm thường.


Trong lòng Lam Ngọc Anh vẫn luôn tin tưởng vào điều này.



Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, mặc dù giọng nói của cô không lớn, nhưng rõ ràng, trong từng câu chữ không thể che giấu được sự tin tưởng.

Hiển nhiên Hoàng Trường Minh cũng nghe rõ, môi mỏng cong lên, vẫn muốn đùa giỡn với cô.

"Ngộ nhỡ có ngày, ngay cả vị trí giám đốc chi nhánh mà cha còn không cho anh làm thì sao bây giờ?" "Không sao." Lam Ngọc Anh lắc đầu.


Giống như là sợ anh không nghe thấy, cô đưa tay về sau giữ anh lại, dường như không hề suy nghĩ mà nói: "Hoàng Trường Minh, không sao cả! Em có thể nuôi anh!"
Hoàng Trường Minh sững sờ.


Yết hầu khẽ nhúc nhích, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Em muốn nuôi anh?" "Đúng, mặc dù em kiếm không nhiều tiền..." Lam Ngọc Anh có hơi xấu hổ, nhưng giọng nói vẫn rất chân thành: “Nhưng mà em sẽ cố gắng làm việc, còn có thể làm bán thời gian! Lúc còn chưa quen anh, tuy rằng em cũng chưa từng làm bán thời gian trong quán pub! Em thấy đơn giản thôi! Mỗi ngày chúng ta có thể đi chợ bán thức ăn mua thức ăn, sau đó về nhà em nấu cho anh ăn, anh muốn ăn gì cũng được!"
Hoàng Trường Minh không trả lời.


Lam Ngọc Anh hơi khẩn trương, khẽ cắn bờ môi: “Hoàng
Trường Minh, có phải anh không tin những lời em nói?"
Hoàng Trường Minh lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, cuối cùng kéo tay của cô, mở ra, hôn vào lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh sống đến chừng này, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với anh những lời này."
Lam Ngọc Anh há mồm, còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên lại bị anh hôn.


So với hai lần trước thì kịch liệt hơn nhiều.


Kết thúc nụ hôn, đầu lưỡi của cô cảm thấy tê tê.


Hoàng Trường Minh đứng dậy, ôm cô ngồi lên đùi, bỏ bút máy xuống, dắt tay của cô: “Còn lại để ngày mai rồi làm tiếp, chúng ta về nhà đi!"
Vào cửa, Lam Ngọc Anh chạy nhanh tới nhà bếp.



Rửa tay sạch sẽ, đeo tạp dề vừa mới mua, bắt đầu nấu ăn.


Ở trong siêu thị cô đã mua mấy miếng xương đầu bò tươi ngon, dùng nước lạnh rửa qua, sau đó hầm trong lửa lớn, bỏ hành và gừng vào, lại cho thêm chút sữa bò.

Sau khi cô xào rau xong thì cốt tủy đã tiết ra hết, trong phòng bếp đều là mùi th.


Dường như Hoàng Trường
Minh cũng ngửi được mùi thơm mà đi vào phòng bếp, thấy cô dùng thìa khuấy, cười giỡn nói: "Muốn uống nước hầm xương em nấu thật không dễ dàng."
Lam Ngọc Anh xấu hổ, vội vàng đẩy anh: “Anh đi rửa tay đi, rất nhanh có thể ăn rồi!" "Ừm." Hoàng Trường Minh quay người đi ra ngoài.


Sau khi dọn ra bàn ăn, hai người ngồi đối mặt với nhau, dường như đã rất lâu rồi không ăn cùng nhau như thế, bỗng nhiên cảm thấy bữa cơm thật ấm áp.


Lam Ngọc Anh liên tục gặp thức ăn cho anh: “Hoàng Trường Minh, anh ăn nhiều một chút!"
Luôn cảm thấy sau khi chia tay, dường như anh đã gầy đi rất nhiều.

Nhất là bây giờ khi đã đến Long Thành, cô muốn bồi bổ thêm cho anh một chút, trong đầu đã bắt đầu nghĩ ngày mai nấu món gì cho anh.

"Để anh rửa bát." Ăn xong Hoàng Trường Minh mới nói.


Lam Ngọc Anh không từ chối, ánh mắt lại lóe sáng: "Vậy em đi tắm trước.

"
Trong phòng bếp, sau khi tiếng nước đã tắt đi, liền vang lên tiếng bước chân.


Hoàng Trường Minh quay đầu, thấy Lam Ngọc Anh vừa mới tắm xong.

Đôi mắt sâu thẳm của anh híp lại, trong đôi mắt càng tối hơn.

Bởi vì lúc này cô mặc quần áo, dưới ánh đèn, áo ngủ báo văn bằng voan mỏng vừa mỏng manh lại trong suốt.

Bỗng nhiên anh hiểu vì sao cô không đợi anh cùng đi siêu thị.


"Ưm...!Anh rửa xong rồi à?" Cô xấu hổ nói quanh co.


Hoàng Trường Minh không trả lời mà hỏi lại: “Sao lại mặc thế này?"
Lam Ngọc Anh cắn môi, ngượng ngùng đón lấy ánh mắt anh: "Không phải anh thích thế này sao?" "Ừm." Hoàng Trường Minh âm ừ.


Hầu kết giật giật, nhưng anh không có bất kỳ hành động nào, mà đi lướt qua cô, đi vào phòng tắm, cũng định tắm rửa.


Vừa thảo hai nút của chiếc áo sơ mi, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.

Anh nhìn qua tấm gương, cố ý hỏi: "Sao vậy?" "Em giúp anh pha nước tắm." Lam Ngọc Anh mặt dày, nói.


Trong phòng tắm, nước trong vòi hoa sen đã chỉnh về nhiệt độ thoải mái dễ chịu.


Cô đỏ mặt từ bên trong đi ra, ở trước mặt anh nhón chân lên: “Em cởi giúp anh..."
Hoàng Trường Minh không nói không cho, giống như cười mà không phải cười nhìn cô, mặc cho cô vụng về cởi ra.


Một nút, hai nút...!
Toàn bộ nút của áo sơ mi đã được mở ra, Lam Ngọc Anh không thèm đếm xỉa chạm vào môi mỏng của anh.


Trong đáy mắt Hoàng
Trường Minh trở nên nóng bỏng, nhìn dáng vẻ đang phục tùng cho anh.

Còn anh lúc này như lang như hổ, hai tay rũ xuống bên chân không hề động đậy.


Thấy anh vẫn không hề có sự phản hồi và phản ứng nào, Lam Ngọc Anh dần cảm thấy thua trận, bởi vì không hề giống với dự đoán của cô.

Trước kia cô mặc quần áo xuyên thấu như thế, dường như anh có thể xé nát tại chỗ