Chương 2067
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Lý Lan Hoa bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Tiêu Tuấn Kiệt khó hiểu hỏi: “Lan Hoa?”
Lý Lan Hoa đang mím môi nhìn kho vật tư phía trước, rất nhiều người dân và thành viên đội y tế xếp hàng nhận cơm trưa, vì lượng người quá đông nên trên bàn dài, một vài người lính mặc quân phục răn ri làm tình nguyện viên giúp phân phát.
Trong số đó có thân hình cao lớn của Trần Văn Sáng.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo may ô màu xanh quân đội, chiếc áo khoác được buộc hờ hững ở phần eo khỏe khoăn, lộ ra hai cánh tay dài cường tráng và mạnh mẽ, ngay cả động tác nhỏ cũng có thể nhìn ra những đường cong vững như sắt thép.
Trong số rất nhiều quân nhân, ngoại hình của anh ta là nổi bật, đẹp trai và hấp dân nhất.
Lý Lan Hoa quay lưng lại.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Tiêu Tuấn Kiệt, cô ấy mơ hồ giải thích: “Anh Tuấn Kiệt, em đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ em bị cảm nắng, em muốn về lều trại nghỉ ngơi một chút!”
“Vậy thì tại sao em không ăn cơm?”
Tiêu Tuấn Kiệt ngơ ngác, anh ta vội vã quan tâm hỏi: “Nếu như em cảm thấy không khỏe thì em nên về trước đi. Dù gì em cũng phải ăn chút gì đó chứ, nếu không thì như vậy đi, anh xuống đó lấy một suất cơm cho eml”
“Vậy thì làm phiền anh Tuấn Kiệt!”
Lý Lan Hoa nói.
“Đừng khách sáo như thế!” Tiêu Tuấn Kiệt rất vui vẻ, được phục vụ cho cô ấy cũng vui vẻ cam tâm tình nguyện mà làm: “Lan Hoa, em về lều chờ anh trước, đợi anh lấy được rồi sẽ đem qua cho eml “Được ạ, cám ơn anh!” Lý Lan Hoa cảm kích gật đầu.
Không đi theo Tiêu Tuấn Kiệt, cô ấy bước đi nhanh chóng.
Trở lại lêu, cô nằm trên giường, hai chân buông thống xuống, đờ đẫn nhìn khung đỡ phía trên đầu.
Thật ra thì cũng không có cái gì là không thoải mái, giống như buổi sáng nhìn thấy Trần Văn Sáng ở đó, cô liên vô thức tránh đi.
Haiz…
Lý Lan Hoa buồn bã thở dài.
Hơn mười phút sau, bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân.
Sau khi nghe thấy tiếng rèm vải được vén lên, Lý Lan Hoa vội vàng ngồi xuống.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm mắt cô là một đôi ủng quân đội, cô không để ý lắm, thản nhiên cười nói: “Anh Tuấn Kiệt, thật sự làm phiền đến anh rồi, em…”
Câu nói phía sau bị chặn lại ở cổ họng.
Lý Lan Hoa nhướng mày lên, mắt cô chạm vào một đôi mắt bình tĩnh khác.
Người bước vào không phải Tiêu Tuấn Kiệt, mà là Trần Văn Sáng, anh ta đang đứng trước mặt cô, đặt sữa và bánh mì lên bàn bên cạnh giường, còn có cả hai chiếc xúc xích nữa.
“Chú, chú nhỏ…”
Lý Lan Hoa không còn cách nào khác đành phải căn răng mở miệng.
Trần Văn Sáng đút một tay vào túi quần, nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới, không có ý định rời đi ngay.