Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 204: Chúng Ta Quay Lại Với Nhau Được Không






**********
Quán trà, bên trong có rất nhiều nhân viên văn phòng mặc áo sơ mi trång.


Lam Ngọc Anh đẩy cửa đi vào, nhanh chóng tìm được vị trí chỗ ngồi của Hoàng Thanh Thảo, cô bước nhanh tới đó.

“Nhanh tới đây!” Hoàng Thanh Thảo cười híp mắt vẫy tay với cô, đưa thực đơn cho cô: “Cô vừa mới gọi hai cbo đồ ăn, Ngọc Anh, cháu xem còn muốn ăn gì nữa không?" "Cháu thế nào cũng được a!” Lam Ngọc Anh lắc đầu nói.


Hoàng Thanh Thảo chống cảm, vươn tay gọi người phục vụ: “Vậy thì cho thêm một món salad và một ly nước cam nữa!"
Lam Ngọc Anh gật đầu lia lịa.


Vì là thức ăn nhanh chính nên tốc độ phục vụ cũng rất nhanh.

"Cháu nói xem, mùi vị này thật sự không tệ mà đúng không?” Hoàng Thanh Thảo bỏ vào thức ăn vào miệng rồi thở dài: "Cô tưởng thức ăn nhanh đều không ngon, cháu không biết đâu, ở nước ngoài ăn bánh mì kẹp thịt dở chết đi được!” “Ồ.” Lam Ngọc Anh trầm ngâm cần ống hút.


Đồ ăn rau củ trước mặt hầu như không có vơi đi, cứ vậy mãi, Hoàng Thanh Thảo hình như không có ý định ngậm miệng nói chuyện.


Cho đến khi hoàn tất việc thanh toán và rời khỏi quản trà, bà ấy vẫn luyện tha luyện thuyền với công "Ngọc Anh, cháu có một tiếng rưỡi thời gian nghỉ trưa đúng không nhỉ? Cô vừa về nước, có nghe nói hình như gần đây có một trung tâm mua sắm không tồi, chút nữa cùng cô đi dạo một vòng được không? Sau khi về nước vẫn chưa kịp mua sắm gì, nhất định phải mua hai bộ quần áo đẹp mới được.

"Cô, nghe nói Hoàng Trường Minh anh ấy...!
Lam Ngọc Anh rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ngắt lời chủ động hỏi.



Hoàng Thanh Thảo chớp mắt: "Sao vậy?" "Anh ấy không còn ở nhà họ Hoàng nữa a." Lam Ngọc Anh cần môi.

“Ồ, cái này à!” Hoàng Thanh Thảo làm ra bộ dạng như đột nhiên tỉnh ngộ điều gì đó, nhưng cũng không nói gì, mà ung dung đi về phía chiếc BMW đang đậu bên đường.


Lên xe, tài xế lái xe với tốc độ rất bình ổn.


Hoàng Thanh Thảo từ trong túi xách lấy ra chiếc gương nhỏ nhìn rất tao nhã, khỏe mắt nhìn thấy cô gái nhỏ sắp căn nát đôi môi của mình, rốt cuộc bà cũng nhịn không được nữa, đặt gương nhỏ xuống mỉm cười: “Nhìn xem cháu lo lắng kìa! Không trêu cháu nữa, cô sẽ nói cho cháu biết hết"
Lam Ngọc Anh nghe thấy thì ngay lập tức mở to mắt và nín thở.

“Trường Minh quả thực là không còn ở nhà họ Hoàng nữa.” Hoàng Thanh Thảo không còn đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Anh trai cô, cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Oanh, ông ấy đích thân triệu tập đại hội cổ đông, tạm thời cử Trường Minh đến chi nhánh ở Long Thành.

Ở các thành phố nhỏ cấp ba, bốn, chi nhánh công ty cũng không lớn, trên thực tế nói rõ là chuyển công tác, nhưng thật ra chính là đình chỉ." “Nhưng tại sao lại như vậy ạ?” Lam Ngọc Anh siết chặt ngón tay.

"Ngọc Anh, cháu thật sự rất muốn biết sao?" Hoàng Thanh Thảo nhưởng mày.

“Tất nhiên rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu.


Hoàng Thanh Thảo bật cười nhìn cô.

"Bởi vì cháu đó." "..." Lam Ngọc Anh giật mình.


Bởi vì cô sao?

Hoàng Thanh Thảo gật đầu, xác nhận sự hoài nghi của cô, và tiếp tục nói: "Nhà họ Hoàng và nhà họ Lê đã sớm ẩn định hôn ước.

Vị hôn thê của nó.

lần này trở về nước là vì hôn lễ của hai đứa.

Đêm hôm đó cô trở về nhà họ Hoàng, hai mẹ con nhà họ Lê đã ở đấy để bản về lễ đính hôn của hai người.

Sau đó Trường Minh cũng bị gọi về, và nó từ chối đính hôn, anh trai cô nổi trận lôi đình, vì thế mới ra quyết định, coi như đó là một hình phạt nhỏ dành cho nó!"
Lam Ngọc Anh dường như nhớ ra, chắc hẳn là cái đêm mà cô bị trật mắt cá chân.


Anh nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi, sau khi quay lại, thì hút thuốc ở tầng dưới.

"Nói đi thì cũng phải nói lại, là cô nhìn Trường Minh lớn lên, cho dù là được gửi ra nước ngoài từ khi còn nhỏ rồi sau này quay về tiếp quản Hoàng Oanh, mỗi một bước nó đều cố gắng hết sức làm tốt nhất để đáp ứng yêu cầu của anh trai cô." Hoàng Thanh Thảo nói tới đây thì khựng lại một chút, nhìn cô gái thêm lần nữa." Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên có thấy nó quyết liệt chống đối với anh trai!" "Anh ấy." Lam Ngọc Anh lẩm bẩm.


Từng chữ lọt vào màng nhĩ đều khiến lòng cô nóng như lửa đốt.


Hoàng Thanh Thảo cười cười nhìn cô, chậm rãi từ tốn nói: "Trường Minh tính tình có hơi lạnh lùng, có nhiều lúc cô cũng không đoán ra được nó muốn làm gì, nhưng nó trước nay chỉ có làm chứ không có nói: Ngọc Anh, cô gái ngốc nghếch này, cháu thực sự không hiểu lòng nó sao?"
Lam Ngọc Anh há hốc mồm, đôi mắt đã phủ đầy một lớp nước.


Không đi dạo bất kỳ trung tâm mua sắm nào nữa, tài xế phía trước đã điều khiến chiếc BMW đến tòa nhà văn phòng của công ty.



Phanh tay được kéo lên, tài xế chạy tới mở cửa nhưng cô không hề động đậy, ngược lại xoay người nằm lấy tay Hoàng Thanh Thảo: "Cô à, cô có thể dẫn cháu đi tìm anh ấy không?"
Hai giờ sau, Long Thành.


Chiếc BMW dừng lại, khi Lam Ngọc Anh theo Hoàng Thanh Thảo xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.


Tòa nhà văn phòng ba mươi tầng không thể nào so sánh với tòa nhà cao chót vót trên máy của nhà họ Hoàng khi nghĩ đến cảnh anh bị ném từ vị trí cao cao tại thượng xuống một nơi nhỏ bé như vậy, trong lòng cô như bị côn trùng nhỏ căn rất ác liệt, cảm thấy rất đau.


Hoàng Thanh Thảo đứng ở quầy lễ tân chống eo: "Sao, không cho gặp sao?" “Xin lỗi!” Nữ nhân viên lặp lại mệnh lệnh: "Tổng giám đốc Hoàng đã dặn dò sẽ không gặp bất kì ai trong lúc diễn ra cuộc họp “Thật sự muốn chọc tôi tức chết mà!" Hoàng Thanh Thảo gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh nhưng bị anh liên tục ngắt máy, tức giận quay đầu lại: “Không gặp phải không? Các người đợi đó cho tôi, tôi sẽ mua một gói thuốc nổ và trực tiếp cho nổ tung tòa nhà nhỏ bé của cậu!" "Cô Dung!” Lam Ngọc Anh vội vàng tiến lên trước.


Nhìn thấy vẻ mặt nữ nhân viên bất lực, không còn cách nào khác, cô chỉ đành nói: "Mọi người chỉ đang làm việc của họ thôi, hơn nữa chỉ còn hơn hai tiếng nữa là tan ca rồi.

Hay là chúng ta cứ chờ trước đã rồi hãng nói nhé?" “Um, về khách sạn trước!” Hoàng Thanh Thảo cuối cùng cũng gật đầu.


Khi chuẩn bị rời khỏi tòa nhà văn phòng, bà nhấc chân đạp vào thùng rác ở cửa, một tiếng động lớn vang lên, mọi người trong đại sảnh hoảng sợ nhìn sang.


Lam Ngọc Anh lặng lẽ co vai lại, tính khí của gia đình này quả thực rất giống nhau.


Bầu trời bất giác đã tối, qua cánh cửa thông hành an toàn đang mở, bên ngoài đã có ánh trăng
Đây là một tòa nhà chung cư có bốn hộ gia đình ở trên cùng một tầng.

Diện tích có vẻ không rộng lắm.

Cánh cửa chống trộm phía sau Lam Ngọc Anh là nơi Hoàng Trường Minh đang sống hiện tại.


Làm sao cô ấy có thể ở yên trong một khách sạn được chứ? Từ miệng của Hoàng Thanh Thảo biết được địa chỉ này liền chạy đến đây ngay.


Cô ôm xương bánh chè của mình và ngồi xổm ở đó.


Ảnh đèn hắt xuống, giống như một chú cún con đang đợi chủ "Ting!"
Tiếng cửa thang máy đột nhiên vang lên giòn giã.


Lam Ngọc Anh gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên, mắt cô mở to, nín thở nhìn về phía tháng máy.


Khi cửa thang máy từ từ mở ra, một bóng người cao lớn bước ra, vẫn trong bộ vest đen quen thuộc, đường nét cương nghị trên gương mặt nặng nề dưới ánh đèn, và đường viên cảm nhọn hoạt.


Có vẻ như đã rất mệt mỏi vì phải tăng ca, anh ấn tay vào giữa hai lông mày, cau mày thật sâu.


Lam Ngọc Anh nhìn anh mà cảm thấy đau lòng.


Hoàng Trường Minh dường như cũng nhận ra được sự kỳ lạ, trong tầm mắt thấp thoáng nhìn thấy một thân người cuộn tròn trước cửa, bàn tay cầm lấy chìa khóa dừng lại, đôi mắt thâm sâu nheo lại nhìn về phía cô, đáy mắt xẹt qua tia ngạc nhiên.


Lam Ngọc Anh ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê dại.


Nhưng cô vẫn cố gắng đứng lên dựa vào tường, tầm mắt bắt đầu mờ mịt, vừa mở miệng, cổ họng đã nghẹn lại: “Hoàng Trường Minh, chúng ta quay lại với nhau được không?"