Chương 2033
Nghe được tiếng của anh ta bên trong loa điện thoại cùng với sự lạnh nhạt tuyệt tình cách mình mấy trăm cây số kia, Lý Lan Hoa cần răng hỏi ngược lại: ‘Là không có thời gian gặp hay là trốn tránh không muốn gặp?”
“Bây giờ cháu mua vé, sau đó quay về đi” Trần Văn Sáng ngang giọng nói “Cháu không về!” Tính ương bướng của Lý Lan Hoa cuối cùng cũng nổi dậy, bao trùm khuôn mặt nhỏ nhắn đó là một vẻ cố chấp: “Chú nhỏ, cháu sẽ cứ ở đây chờ chú, nếu như không gặp được chú, cháu sẽ không Cô ấy lập tức cúp máy.
Vì để thể hiện lòng quyết tâm của mình, Lý Lan Hoa còn tắt luôn điện thoại.
Cô ấy ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm lấy đầu gối, đặt cảm lên phía trên, giống như một con mèo bị lạc đường.
Tính cách cô độc dũng cảm của Lý Lan Hoa lại lần nữa bộc phát ra ngoài Thậm chí cô ấy không biết anh ta liệu có tới hay không, hay là vì cảm thấy cô ấy giống như một đứa trẻ nghịch ngợm khó dạy mà mặc kệ, còn hận không thể tránh cô càng xa càng tốt Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, kéo theo nỗi bất an thấp thỏm trong lòng ngày một dâng lên Bầu trời càng lúc càng tối, Lý Lan Hoa đần bắt đầu cảm thấy hoang mang. Nhìn về phía thành phố cùng những người xa lạ kia, cô ấy không dám nghĩ tới nếu như anh ta không tới thì bản thân mình sẽ làm sao đây?
Ngón tay móc ở trên ly quần, khóe mắt cô ấy lúc này dần dần phủ màng hơi nước.
Tâm mắt mông lung bỗng nhìn thấy một đôi ủng kiểu quân đội.
Phía trên đầu theo đó được một bóng đen bao phủ lấy, Lý Lan Hoa ngẩng đầu nhìn, nín khóc lại, mỉm cười.
“Chú nhỏ.”
Trần Văn Sáng mặc trang phục quân nhân, tóc ngắn, mặt mũi điển trai, vẻ mặt nghiêm nghị, đường cong xương quai hàm rõ rệt, lộ ra hơi thở ngập tràn vẻ nam tính.
Người đứng trước mặt cô ấy lúc này, thân hình cao lớn mê ly hơn bất kỳ một người nào khác, hai bờ vai vững vững vàng vàng mở ra, khí thế dọa người Trần Văn Sáng cho một tay vào túi quần, một tay khác kẹp lấy điếu thuốc.
Anh ta phả ra ngụm khói, lớp sương trắng mỏng bao phủ vào không trung.
Con ngươi đen láy nhìn xuống người con gái đang ngẩng đầu nhìn mình, trên khuôn mặt kia ngập tràn vẻ trông ngóng mong đợi. Giống như mèo con cuối cùng cũng tìm được chủ nhân, đôi mắt cô ấy long lanh tỏa sáng, hình ảnh phản chiếu bên trong đó chính là khuôn mặt của anh.
Trần Văn Sáng khẽ nhếch môi, dường như có một tiếng thở dài bất lực: “Sao lại ngồi xổm ở đây?”
Lý Lan Hoa giải thích: “Cháu không dám đứng đợi ở bất cứ nơi nào khác, cháu sợi”
Trần Văn Sáng nghe xong, liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ đang mặc đồng phục cách đó vài bước.
Ngẩng đầu nhìn anh, Lý Lan Hoa nhỏ nhẹ nói, có chút kích động, lại có chút rùng mình khi nghĩ lại: “Chú nhỏ, cháu còn tưởng chú sẽ không đến nữa..”
Bên ngoài thì không sao, nhưng bên trong cô thật sự có chút hoảng sợ, Cổ họng Trần Văn Sáng khẽ động đậy.
Thực ra anh ta có thể không cần tự mình tới, tủy tiện phái một người đến, hoặc là gọi báo cho sở cảnh sát một tiếng, cũng rất dễ dàng nếu muốn đưa cô ấy về.
Nhưng Trần Văn Sáng vẫn đến.
Vừa nãy cứ đậu xe bên ngoài đường, nhìn từ xa thấy cô ngồi xổm ở.
đó trông rất là đáng thương. Cô ấy nhìn xung quanh, trong đôi mắt đen trắng ấy đều là sự háo hức và mong chờ.
Anh ta từ đầu đến đuôi vẫn chưa chịu xuống xe, chỉ là hút một điếu thuốc.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô dần dần đo đỏ lên, Trần Văn ‘Sáng vẫn là mở cửa xe ra, sải bước đi về phía cô.
Không thế nhìn cô khóc được.
Trần Văn Sáng mặc dù quanh năm ở trong quân đội, nhưng việc gặp phải con gái cũng không phải là ít. Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy con gái khóc, nhưng khi cô sắp khóc lên, đôi mắt đỏ hoe, ngập tràn nước mắt bên trong, mí mắt chớp chớp, nước mắt như những hạt đậu rơi xuống.