Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 202: Tại Sao Tôi Vẫn Muốn Ăn Thêm







**********
Nhưng đó không phải là ai khác.


Đó là vị hôn thê của anh....!
Lam Ngọc Anh mím môi nhìn anh, nhìn sâu vào ánh mắt u ám của anh, đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.


Hoàng Trường Minh hỏi cô: “Em không phải là đi siêu thị mua đồ rồi sao? “Chuông báo động cháy vang lên, túi đựng những đồ đã mua đều bị rơi ra ngoài." Lam Ngọc Anh nói tiếp, tỏ ra có chút hối tiếc: “Tôi còn mua một vài xương bò tươi, dùng để nấu canh, nghe người ta nói đây là liều thuốc bổ nhất cho xương và cơ bắp khi đang bị thương.


Hoàng Trường Minh gật đầu khi nghe thấy câu nói phía trước, anh cũng là tình cờ tan làm rồi đi ngang qua, bởi vì để nhường đường cho xe cứu hỏa, nên lúc đó giao thông bị chậm lại, trước cửa trung tâm mua sắm có rất nhiều người, anh đã bị thu hút lúc vô tình nhìn thấy cô
Sau khi nghe thấy câu phía sau, anh nhưởng mày: "Em muốn nấu canh xương bò cho tôi?" "Ừm...!Lam Ngọc Anh thành thật gật đầu, chú ý đến biểu cảm như cười như không cười của anh, cô xấu hổ giải thích: “Chỉ là sự quan tâm bình thường giữa bạn bè với nhau thôi...!"Nhưng bây giờ không còn cái gì nữa rồi." Cô thở dài một hơi.

"Không sao, nấu chút mì ăn là được rồi." Hoàng Trường Minh nói.


Lam Ngọc Anh căn môi, trong lòng có chút đấu tranh khó hiểu, thốt ra những lời không thể kiểm soát được: “Vị hôn thê của anh không phải đã nói rồi sao, cô ấy đã mua sách dạy nấu ăn, bên trong có dạy rất nhiều cách để làm mì, học được rồi thì sẽ làm cho anh ăn thử...!
Sau khi nói xong, cô liền lập tức cảm thấy ân hận.


Vì để không phải nhìn vào ánh mắt và nụ cười đầy sự châm biếm của Hoàng Trường Minh, khiến chính bản thân cô cảm thấy chua xót.


Cô không dám ngẩng đầu lên, xấu hổ dùng một chân nhảy vào nhà bếp: "Tôi đây chính là đi nấu cho anh ăn!"
Trứng và hành lá đều đã có sẵn trong tủ lạnh, còn có mì sợi đã mua từ trước rồi mà vẫn chưa ăn, bật bếp đun sôi nước, trong nhà bếp rất nhanh liền xuất hiện âm thanh ù ù của khỏi dầu

Sợi mì nở ra trong bát canh đặc sệt, cho thêm hành lá đã thái nhỏ vào cho có mùi thơm.


Khi Lam Ngọc Anh tắt bếp, vô tình quay đầu nhìn, cô đã bị anh làm cho giật mình.


Không biết từ lúc nào Hoàng Trường Minh đã tựa vào khung cửa nhà bếp, áo khoác cũng đã cởi ra rồi, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng, một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm theo một điếu thuốc vẫn còn chưa châm, ánh mắt trầm tĩnh và sâu thẳm đang nhìn chăm chăm vào người cô.


Hình ảnh này rất quen thuộc.


Lam Ngọc Anh có chút ngẩn ngơ, giống như quay về lúc hai người vẫn chưa chia tay.


Cô run rẩy thở, hoảng hốt thu lại ảnh nhìn, bưng hai tô mì ra: "Có thể ăn được rồi!”
Trước bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, Lam Ngọc Anh thật sự rất đói khi vừa đặt tô mì xuống, nhưng phải cố gắng ăn mì một cách từ tốn.


Hoàng Trường Minh dường như cũng giống như vậy, bưng tô lên và húp một ngụm, sau đó để xuống, dùng đũa khuấy lên, anh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Em nói xem, trong món mì này không có gì đặt biệt cả, nhưng tại sao tôi lại muốn ăn thêm nữa chứ?"
Anh vừa nói vừa nhìn cô, ánh mất có chút hàm ý thâm thúy
Đôi mắt của Lam Ngọc Anh cũng nhìn xuống tô mì: “Tôi làm sao mà biết “Trông đợi vào đầu óc của em thì cũng không có tác dụng gì!” Hoàng Trường Minh kéo dài câu nói.

" Lam Ngọc Anh năm chặt tay.


Ăn mì xong, nghĩ đến chân cổ vừa mới bị thương, Hoàng Trường Minh chủ động đứng dậy thu dọn bát đĩa vào bếp.



Lam Ngọc Anh ngồi trên ghế sô pha, nhưng phía sau đầu có giống như có một đôi mắt khác, cô luôn chú ý đến những động tĩnh phía bên trong nhà bếp.


Có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô nghe thấy liền nhìn qua, ở trong túi áo của Hoàng Trường Minh.


Trong nhà bếp chỉ toàn là tiếng nước bần lên tung tóe, dường như không nghe thấy gì cả, Lam Ngọc Anh cũng không móc điện thoại ra, vì sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy, nên cô chỉ cầm lấy cái áo khoác, nhảy một chân qua đưa cho anh.


Hoàng Trường Minh vừa quay đầu lại đã nghe thấy có tiếng bước chân, cô đưa nó cho anh: "Ừm, điện thoại của anh reng nè...!
Anh lau khô tay, từ trong áo khoác lấy điện thoại di động ra.

"Alo, bal
Lam Ngọc Anh nghe thấy anh cau mày nói.


Thứ hiện ra trước mặt lúc này chính là gương mặt nghiêm túc không hay nói cười tùy tiện của ông Hoàng, khiến cột sống lưng của cô không khỏi đứng thắng.


Đầu dây bên kia không biết đã nói gì mà khiến cho chân mày của Hoàng Trường Minh cau có nhíu chặt lại, cuối cùng là đôi môi mím lại thành một đường mỏng: "Con hiểu rồi, bây giờ con sẽ qua ngay!"
Thấy anh cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh vội vàng nói: "Phần còn lại để tôi rửa sạch cho, anh mau đi đi!" "Ừm." Hoàng Trường Minh gật đầu.


Dường như là có chuyện gì đó rất quan trọng, anh vội vàng cầm lấy áo đi nhanh ra bên ngoài, ngay sau đó chính là âm thanh của tiếng đóng cửa truyền vào.



Đến tối, Lam Ngọc Anh đi tắm rồi lên giường nằm.


Đèn trong phòng đã tắt, mặc dù cô cũng nhắm mắt lại rồi, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, mà cũng không biết là bản thân đang chờ đợi điều gì.


Mãi cho đến khi mơ hồ nghe thấy dưới lầu yên tĩnh có tiếng khởi động xe hơi.


Lam Ngọc Anh xốc chăn mền lên và trong màn đêm cô đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống, thấy chiếc ô tô màu trắng đang dừng bên dưới ánh đèn đường.


Sau đó, đèn xe chớp tắt hai lần, cửa ghế lái được mở ra, dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh bước xuống.


Anh không lập tức lên lầu ngay, mà là dựa người vào thân xe, cúi đầu hút một điều thuốc, làn khói trắng dưới ánh đèn đường, ngay cả những hạt bụi trong khỏi dường như cũng nhìn thấy rõ, chỉ là không thể nhìn rõ nét mặt của anh.


Hút xong một điều thuốc, Hoàng Trường Minh dùng giày da dập tắt nó đi, rồi mới đi lên lầu.


Lam Ngọc Anh quay lại giường rồi năm xuống, trong lòng thầm đếm số
Màn hình điện thoại sáng lên bảo có tin nhắn gửi đến.

"Ngủ ngon.


Lam Ngọc Anh nhìn thấy hai chữ này, cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi
Buổi sáng ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh thức dậy muộn.



Lúc cô vội vàng chạy xuống lầu, thì phát hiện chiếc ô tô màu trắng đã đi từ sớm rồi, cô cũng không quan tâm lắm, vội vàng chạy ra trạm xe, lo sợ nếu đến muộn thì sẽ bị trừ tiền.


Cuối cùng cũng đến tòa nhà làm việc, Lam Ngọc Anh thậm chí ngay cả thở cũng không còn sức, chạy theo đám đông vào bên trong, sau một giấc ngủ dậy, mắt cá chân của cô bị bong gân đã sưng lên rất nhiều.


Vừa mới bước vào cánh cửa xoay, điện thoại đổ chuông, cô vừa đi vừa móc điện thoại ra: “Alo, Cá Nhỏ! Sao vậy, tớ đang vội đến công ty...!"Ngọc Anh, cậu có xem tin tức hôm nay không?"
Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Trương Tiểu Du rất nghiêm túc.


Lam Ngọc Anh thấy khó hiểu: "Là tin tức gì?" “Cũng không có gì! “ Trương Tiểu Du nghe vậy, liên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Ngọc Anh, cậu hãy nghe tớ nói, ngàn vạn lần cũng đừng có xem báo và tin tức đó! Vạn lần đừng xem!
Lam Ngọc Anh có một chút mơ hồ, khi cô định muốn hỏi là có chuyện gì xảy ra, thì đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Trương Tiểu Du, thấp thoảng nghe qua dường như là có giọng nói của Trần Phong Sinh, sau đó, cuộc gọi đột ngột bị ngắt kết nối
Cô nuốt nước bọt.


Lẽ nào bác sĩ Trần đêm qua đã ở lại chỗ của Cả Nhỏ sao? không kịp nghĩ quá nhiều, Lâm Ngọc Anh cất điện thoại vào túi, nhanh đi vào quẹt thẻ.


Cuối cùng cũng kịp giờ, cô tựa lưng vào ghế, ngửa cổ thở phào, cảm thấy thật là nguy hiểm, sau đó cô đi làm một ly cà phê để khuây khỏa.


Các đồng nghiệp lần lượt đến, một trong số đó có người đi tới và nói với cô rằng ở bên ngoài có người đang tìm cô.


Lam Ngọc Anh cảm thấy hoang mang, không biết là sáng sớm ai lại tới tìm mình, đến khi cô bước ra khỏi văn phòng, thì nhìn thấy Lam Ngọc Thiên đang đứng ở cửa thang máy xách một chiếc túi xách hàng hiệu, nhíu mày hỏi: "Cô đến đây làm gì vậy?" "Đương nhiên là tôi đến tìm cô rồi!" Lam Ngọc Thiên vẫn ra vẻ kiêu ngạo như trước.

"Tôi đang trong giờ làm việc nên rất bận." Lam Ngọc Anh nói xong, liên xoay người rời đi
Lam Ngọc Thiên nhanh chóng tiến lên phía trước, chặn đường cô, vẻ mặt vui vẻ lạ thường “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm mất thời gian của cô đâu, tôi chỉ là đến đưa cho cô xem một ít đồ!"