Chương 2016
Lông mày Trần Văn Sáng khẽ nhúc nhích, trong mất xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
Nếu như chỉ là về chuyện di chuyến bia mộ người vợ đã khuất thì hoàn toàn không cần phải cố ý đi tới phòng làm việc, vừa nãy ở phòng khách cũng có thể nói ra được mà, anh ta cảm thấy dường như bố vợ còn có dụng ý khác.
Quả nhiên, sau khi ông cụ Hứa im lặng vài giây, một lân nữa mở miệng nói, như thế đang nói đến việc nhà: “Văn Sáng, con cũng biết mẹ vợ của con, bà Nhâm thực ra chính là người vợ thứ hai mà bố đã tái hôn đúng không?”
“Vâng” Trần Văn Sáng đáp.
Đây cũng không tính là bí mật của nhà quyền quý gì, hơn nữa bí mật này cũng đã công khai ra rồi, mọi người ai nấy đều biết rõ.
“Bố và người vợ đầu chỉ có một đứa con, cũng chính là đứa con lớn nhất Minh Kiệt đã qua đời hơn mười năm!” Dường như khi nhắc đến vợ con đã qua đời hơn mười năm, giọng điệu ông cụ Hứa có chút buồn vô cớ: “Ban đầu Minh Kiệt là do bất đắc dĩ dưới tình huống bị bố ép hôn, thật ra nó ở bên ngoài đã sớm có người trong lòng rồi, còn ở trong thôn tổ chức tiệc mừng nữa kìa”!
Là bố đã chia rẽ bọn họ, cuối cùng mới dẫn đến bi kịch phát sinh”!
Để cho Lan Hoa sáu tuổi, còn nhỏ như vậy đã phải mất đi bố mẹ, không thể nhận tổ quy tông, còn bị gửi nuôi ở bên ngoài, thậm chí người ngoài còn ngộ nhận cháu nó là con ngoài giá thú… Suy cho cùng, bố rất muốn xin lỗi hai mẹ con bọn họ!”
Lông mày Trần Văn Sáng khẽ nhíu.
Lúc đó có lẽ anh ta chỉ hơn mười tuối mà thôi, không ngờ cô ấy lại có thể kiên cường như vậy, khi trưởng thành còn mang tính cách hoạt bát, thông minh dí dỏm, lại còn có chứt tỉnh ranh nữa chứ.
Ông cụ Hứa đột nhiên gọi anh ta một tiếng: “Văn Sáng”
Anh ta ngấng đầu, chỉ nghe thấy bố vợ quanh co lòng vòng: “Bây giờ Lan Hoa vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nhiều khi sẽ có những suy nghĩ không hoàn toàn đúng đản, chẳng qua là cái đầu nóng lên, không hiểu rõ bản thân đang làm cái gì..”
“Nếu như… bố là nói nếu như, cháu nó có những suy nghĩ hay bất kỳ chỗ nào mạo phạm con, bố hy vọng con đừng để ý, cho dù có làm ra chuyện khác người như thế cũng thì cũng hy vọng con thông cảm cho cháu nhiều hơn!” Ông cụ Hứa có vẻ muốn nói lại thôi, trong lời nói như có điều ám chỉ: Trần Văn Sáng bỗng giật mình.
Ông cụ Hứa thở dài, nhíu mày ngưng trọng nói: “Bố đã mất đi Minh Kiệt, cũng hố thẹn với nó, điều duy nhất bố có thế làm đúng là thay nó chăm sóc thật tốt cho Lan Hoa, không để cho đứa tiếp này tiếp tục đi đường vòng nữa, như vậy nó ở dưới suối vàng biết được mới có thể an tâm! Văn Sáng, ý của bố con đã hiếu rõ chưa?
Gương mặt anh ta trong chớp mắt trở nên yên lặng, toàn bộ đường nét trên gương mặt đều không hề động đậy.
Con ngươi sâu hun hút, không phải sau, anh ta mới trầm giọng, chậm rãi n õ được là tâm tình gì, một lát Con đã rõ rồi Sau khi ông cụ Hứa nghe anh ta nói xong, mới yên tâm gật nhẹ đầu.
“Nếu không còn việc gì nữa, con xin phép về trước” Trần Văn Sáng đứng dậy, yết hầu nhô lên giật giật vài cái.
“Ừm!” Ông cụ Hứa cười nói, cũng dặn dò: “Trên đường lái xe cẩn thận, giúp bố chuyến lời thăm hỏi bổ của con, có thời gian bố sẽ ghé qua thăm!”
Trần Văn Sáng gật đầu, trên mặt không chút dao động, quay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Một vầng trăng tròn vành vạnh treo lên trên bầu trời đêm, trong sân có vẻ cực kỳ yên tĩnh, thân ảnh cao lớn từ trong biệt thự đi ra, lúc bước vào chiếc xe Jeep thì ngừng lại một chút, một bóng dáng xinh đẹp bất thình lình từ trong bụi hoa bên cạnh chui ra.
“Chú nhỏ Anh ta sâu xa nhìn cô ấy: “Cháu còn chưa đi à?”
Dưới bóng đem, đôi mắt hắc trắng đen rõ ràng của cô ấy phát ra ánh sáng lập lòe, giống như tinh tú rực rỡ đến lóa mắt, phản chiếu lòng người Anh ta rất muốn châm một điếu thuốc.
“Chờ… chú…” Lý Lan Hoa nhảy dựng lên, nói xong còn có vẻ hơi xấu hố, cố ý ngáp dài lấm bẩm: “Chú nhỏ, sao chú lâu như vậy chứ? Cháu chờ chú đến nổi suýt chút nữa ngủ quên luôn rồi!”