Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2010




Chương 2010

“Bệnh viện quân khu” Thẩm Quân Sơn thoát khỏi giao diện trò chơi sau đó đi tới bên giường bệnh: “Còn dám tại sao tớ lại ở đây, chú nhỏ của cậu gọi điện cho tớ. Mới sáng sớm thiếu gia đây chưa kịp tạo kiểu tóc mới đã chạy đến đây rồi.

Thế nào, cảm động rớt nước mắt rồi phải không?”

Lý Lan Hoa trợn tròn mắt. Thẩm Quân Sơn sau khi ngồi xuống cũng rất quan tâm hỏi thăm Lý Lan Hoa: “Lan Hoa, đang yên đang lành tại sao.

cậu lại bị bệnh, lần này không cần phẫu thuật phải không?”

Lý Lan Hoa nghe xong, nghĩ đến lý do tại sao bản thân lại ở bệnh viện, lông mi cô ấy run lên, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng không rõ ràng: “Không cần”

“Chú nhỏ của tớ gọi điện thoại cho cậu?”

“Ù” Thẩm Quân Sơn gật đầu.

Lý Lan Hoa vội vàng nhìn xung quanh, vẫn cho rắng anh ta ra ngoài hút thuốc, cô nhìn ra ngoài cửa số với một tia hi vọng: “Vậy người kia đâu rồi”

Thẩm Quân Sơn nhún vai giải thích: “Hình như nói là buổi sáng sẽ bay cùng người nhà đến Kyoto tham dự hôn lễ, vì vậy mới gọi điện cho thiếu gia đây đến nơi này đi”

“Anh ấy có nói khi nào sẽ trở về không?” Lý Lan Hoa vội vàng hỏi “Không” Thẩm Quân Sơn giang hai tay tỏ vẻ hỏi tớ làm gì, ai mà biết chứ.

Lý Lan Hoa “Ồ!” một tiếng đáp lại sau đó cũng không hỏi gì nữa.

Bây giờ nhớ lại, cô đại khái có thể hiểu tại sao hôm qua cô cảm thấy trên xe có cái gì đó không ổn. Khi tỉnh lại phát hiện khóe miệng có vệt nước, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi tác dụng của loại thuốc phát tác ở trong xe, cô dường như cảm thấy rất khó chịu, sự tình sau đó là Trần Văn Sáng đưa cô đến bệnh viện…

Ánh mắt Lý Lan Hoa xuyên qua khung cửa phòng bệnh nhìn ra bên ngoài, cô ấy dường như có thế nhìn thấy những nhân viên y tế khoác áo trắng của quân đội đang đi lại bên ngoài hành lang. Lý Lan Hoa cần môi, cô không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, nếu không đi bệnh viện chẳng lẽ còn muốn xảy ra chuyện gì khác sao chứ? Ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu lại nhanh chóng bị loại bỏ, côtự mảng bản thân thật không biết xấu hổ, cư nhiên lại dám suy nghĩ những điều như vậy. Nhưng…

Mặc dù tối hôm qua dưới tác dụng của thuốc, cô đã bất tỉnh, cũng không nhớ rõ sau đó có chuyện gì đã xảy ra, huống chỉ là việc cô làm thế nào để đến bệnh viện, nhưng có một chuyện lại khắc sâu trong kí ức của cô, rất rõ ràng, đó là… anh đã hôn cô.

Không giống với lần trước, lần này là anh ta chủ động hôn cô. Lý Lan Hoa nhớ rõ khoản khắc đầu cô ấy bị anh ta giữ chặt, sau đó môi cô nóng lên. Cô dường như vẫn nhìn thấy được khoảnh khắc ngũ quan tuấn tú, rn rỏi của anh hiện lên trong mắt cô, thậm chí cả lúc sống mũi anh chạm vào khi anh ta hôn cô.

Một nụ hôn rất mãnh liệt, là nụ hôn của một người con trai với một người con gái. Trái tim Lý Lan Hoa đập mạnh, tựa như vẫn còn cảm nhận được hơi thở của anh vẫn còn đọng lại trên môi cô, nhất thời không nhịn được đưa tay lên chạm vào môi, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ dịu dàng của một cô gái nhỏ đang yêu.

Thẩm Quân Sơn ở trước giường bệnh cau mày nhìn cô, vừa mới mở miệng định trêu chọc Lý Lan Hoa thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhảy dựng lên, hai mắt trừng lớn, tròng mắt tựa như sắp rớt ra, tay run run chỉ vào Lý Lan Hoa: “Hỏng rồi, Lan Hoa, lân trước cậu nói đã có người mình thích, người đó không phải là chú nhỏ của cậu chứ? “

Lý Lan Hoa bị hỏi trúng tim đen, hai má đỏ bừng, không ngừng nóng lên vì xấu hổ. Thẩm Quân Sơn mở to hai mắt, và anh ta kinh hãi hét lên: “Fuck, fuck, thực sự bị tớ đoán trúng rồi”

Lý Lan Hoa vươn tay bịp miệng cậu ta, trừng mắt đe dọa, ngụ ý của cô chính là thấy cũng phải xem như không thấy, hiểu cũng xem như không hiểu.

Lý Lan Hoa không có chuyện gì nghiêm trọng nên cũng không cần nằm viện lâu, sau khi thay áo bệnh nhân xong liền giục Thẩm Quân Sơn làm thủ tục xuất viện. Xuất viện xong đã hơn mười giờ, giờ học buổi sáng sớm đã tan rồi nên hai người cũng không vội vàng trở về, bọn họ ăn cơm.

trưa bên ngoài sau đó buổi chiều mới lại trường học.

Sau khi Thẩm Quân Sơn biết được bí mật của Lý Lan Hoa, anh ta có vẻ như đã chịu đả kích rất lớn, liên tục lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn Lý lan Hoa đầy ngập ngừng vừa muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Lý Lan Hoa làm như không hiểu ánh mắt anh ta, lơ đẹp không quan tâm.

Trên đường về trường học Lý Lan Hoa lấy điện thoại gọi cho Trần Văn ‘Sáng, đường dây điện đang được kết nối, Lý Lan Hoa có chút hồi hộp, trái tìm cô đập mạnh, hơi thở trở nên đồn dập. Điện thoại vang lên một tiếng bíp, cả quá trình đều không có âm thanh trầm trầm thấp quen thuộc, có vẻ Trần Văn Sáng Không tiện bắt máy.