Chương 1994
Không ngờ lại ném chuẩn như vậy, dù sao khoảng cách từ đây đến chiếc thùng rác kia cũng rất xa.
Hơn nữa trông bộ dạng anh ta không giống như đang ném chai nước gì cả, ngược lại cứ như anh ta đang ném hai quả lựu đạn, mặc dù hôm nay anh ta không mặc quân phục, chỉ đi một đôi boots quân đội dưới chân, nhưng dường như chúng ta có thể tưởng tượng như đang nhìn thấy hình ảnh vô cùng chính trực và khảng khái khi ném lựu đạn của anh ta.
Trần Văn Sáng lại đút tay vào túi quân, đôi mắt đen láy lướt qua tấm bản đồ trên tay cô: “Còn muốn chơi gì nữa không?”
Chỉ cần ánh mắt của anh ta lướt qua cô là cô không thể kiêm chế được mà tiến lại gần anh Lý Lan Hoa bấy giờ cũng quên béng mất chuyện mình đàn hờn dỗi, nghe anh ta nói vậy thì dịch đến gần rồi mở bản đồ ra.
Khóe mắt cô lấp lánh ánh sáng, những ánh đèn nên ông sáng rực rỡ trên chiếc vòng xe đu quay khổng lồ, nhìn từ xa, đa số người ngồi trên đó đều là đôi tình nhân trẻ tuổi, ý tưởng bé nhỏ của cô lại trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Ánh mắt cô phát ra tia sáng trong trẻo rực rỡ, cô chỉ ngón tay qua đó: “Chú nhỏ, cháu muốn đi đu quay khổng lồ!’ Trần Văn Sáng men theo tầm mắt của cô bé nhìn sang.
Sau khi thu hồi tâm mắt lại, ánh mất anh ta rơi trên mặ vòng hai giây, sau đó mới chậm rãi nói: “Được”
Lý Lan Hoa nghe xong thì mừng rỡ trong lòng, chạy về phía đu quay vừa chạy vừa kéo anh, khi đến nơi thì họ đã xếp hàng dài ở lối vào để vào trong.
Một vòng đu quay khổng lồ là hai mươi phút, ở trên điểm cao nhất, bạn có thế ngắm toàn cảnh thành phố về đêm.
Sở dĩ có rất nhiều cặp đôi chọn ngồi đu quay khổng lồ ngoài sự lãng mạn ra thì cũng là bởi vì một truyền thuyết khác nói rắng: bởi vì vòng đu quay hình tròn, không có đầu không có cuối, cho nên nó cũng tượng trưng cho tình yêu không hồi kết vậy.
Khi suy nghĩ của Lý Lan Hoa dừng đến điểm này, con nai nhỏ trong lòng cô lại bắt đầu chạy loạn lên.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi đu quay với một người đàn ông”!
Nhân viên khu trò chơi vừa đóng cửa ngoài xong, căn phòng kính nhỏ dần dần cao lên cô ấy trong Trong lòng Lý Lan Hoa có một chút vui sướng. Mặc dù bố Lý và mẹ Lý thường đưa cô đến công viên giải trí khi cô còn nhỏ, nhưng thị trấn và quận nơi cô ở chỉ có đu quay nhỏ, khác xa với vòng quay khổng lồ như bây giờ.
Cô nhìn qua ô cửa kính, trẻ con chỉ tr có thể thấy đèn thắp sáng bên kia bờ sông kì Trần Văn Sáng vắt chân ngồi chỉnh tề, ánh đèn neon phản chiếu vào khiến đôi mắt long lanh như nước của cô khiến ánh sáng trong mắt càng thêm lấp lánh như ánh ngọc.
Trên gương mặt anh thấp thoáng nét cười, anh nói: “Ừ”
“Thật là đẹp quá đi mất!II”
Chú nhỏ, chú nhìn đi! Chúng ta Lý Lan Hoa hét bên cửa sổ như một chú mèo con, nhìn thế giới bên ngoài, liên tục xuýt xoa cảm thán, Lúc này vòng đu quay đã lên đến điểm cao nhất, trong lòng cô gái nhỏ nảy ra ý nghĩ, lấy điện thoại ra chụp ảnh, muốn đăng một bức ảnh kỷ niệm lên mạng xã hội Sau khi mở máy ra thì cô chụp liên tiếp hàng chục tấm ảnh phong cảnh bên ngoài, bất kể góc nào cũng chụp.
Lý Lan Hoa đến Sài Gòn chưa được bao lâu, cho nên cô chưa cảm nhận hết vẻ đẹp của thành phố này.
Sau một hồi lâu, khi cô cảm thấy chụp ảnh quay phim đã đủ nghiền thì cô nghĩ đến người đàn ông đi cùng mình, cô khẽ cần môi, trong lòng không nhịn được muốn chụp lại một tấm hình đẹp trai rắn rỏi của anh ta cùng trong khung cảnh tuyệt đẹp này.
Lý Lan Hoa cầm điện thoại lên, nghiêng người: “Chú nhỏ, cháu chụp ảnh cho chú nhé…”
Trần Văn Sáng ngồi bên cạnh nhầm mắt không biết từ lúc nào, khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cửa kính, nhảm mắi lại, hai mí mắt lõm sâu, đôi lông mày rậm và đôi lông mi dài rủ xuống.
Lý Lan Hoa không khỏi nín thở.
Không giống như bên trong buồng xe, không gian của vòng đu quay vừa chật kín vừa hẹp hơn nhiều.
Trong đó chỉ có thể chứa được hai người họ, hương thơm ngọt ngào của cô gái từ cô hòa quyện cùng mùi nam tính người đàn ông như anh, bên cạnh đó còn loáng thoáng ánh đèn mê ly của vòng quay.