Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 199: Chúng Ta Đã Từng Gặp Sao






"Cộc cộc cộc...!
Lam Ngọc Anh nín thở, nghe thấy bên trong loáng thoảng có tiếng bước chân vang lên.


Cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Ngoài ánh đèn hắt thẳng ra ngoài, còn có sự xuất hiện của gương mặt Hoàng Trường Minh.

Anh mặc đồ ở nhà, bắp chân phải hình như đã được tháo băng
Mái tóc ngắn của anh hơi rối, có vẻ như vừa dậy khỏi giường.


Lam Ngọc Anh chỉ tay vào anh: "Anh..." "Sao?" Hoàng Trường Minh hờ hững hỏi.


Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt: "Không phải anh đã chuyển đi rồi sao?" “Ai nói vậy?" Hoàng Trường Minh vẫn bình thản hỏi.

" Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt: "Đã lâu làm rồi anh không quay về, thế nên, em tưởng..." "Mấy hôm trước đường ống nước bị vỡ, sản nhà và gạch đều bong tróc, không thể ở được.

Hôm qua thợ sửa chữa mới làm xong" Hoàng Trường Minh ngắt lời cô.

“À, là vậy sao." Lam Ngọc Anh bàng hoàng tỉnh ngộ.

Cô nhìn xuống, bất giác lên tiếng: “Bắp chân của anh ổn rồi chứ?"
Hoàng Trường Minh nghe vậy, cũng tiện thể nhìn xuống chân mình.

"Vết thương xương cốt ít nhất cũng phải trăm ngày, anh thật sự không sao chứ?" "Quan tâm đến anh vậy sao?" Hoàng Trường Minh nhưởng mày.


Lam Ngọc Anh ngượng ngập, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ấp ủng nói: "Bạn bè quan tâm đến nhau rất bình thường mà phải không?" “Bác sĩ nói rồi, không sao." Hoàng Trường Minh khẽ rướn môi cười.

"Ö." “Em còn việc gì không?" "Dạ?" Lam Ngọc Anh nhìn anh, hơi ngần người.


Hoàng Trường Minh chống một cánh tay lên khung cửa, đôi mắt có phần mệt mỏi: "Không còn chuyện gì nữa thì anh muốn ngủ."

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.


Sau đó cô nhìn thấy cánh cửa trước mắt đóng lại, tiếng bước chân bên trong từ từ xa dần.

Lam Ngọc Anh ngây ngốc đứng tại chỗ vài giây mới tỉnh lại, di chuyển về phía đối diện, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.


Chập tối tan làm, Lam Ngọc Anh đi vào siêu thị.


Vì hôm nay là ngày khuyến mãi nên cô, muốn đi mua một ít đồ dùng cá nhân và một vài sản phẩm giảm giá.


Cũng may, không quá đông người.

Cô đẩy xe đẩy đi vào trong.


Hoàng Trường Minh đã quay về ở phía đối diện, tối nào khung cửa sổ ấy cũng sáng lên ngọn đèn vàng ấm áp.

Anh không còn như trước đây hay chủ động hoặc viện cớ tiếp cận cô, chỉ thi thoảng chạm mặt mỗi lúc đi làm hoặc về nhà và chào hỏi nhau.


Chẳng biết từ lúc nào Lam Ngọc Anh đã đẩy xe tới khu đồ tươi, phía trước là dãy sườn bò.


Bị thương ở xương, nếu uống canh thịt bò thì sẽ rất bổ,
Ý thức được mình vừa nghĩ đến chuyện gì, cô vội vàng đặt xuống.

Có điều, cô lại nhanh chóng bỏ lại vào xe, bạn bè giúp nhau nấu bát canh chắc là không có vấn đề gì.


Lam Ngọc Anh cân xong sườn liền đẩy xe tới khu rau xanh, chuẩn bị chọn một ít bỏ vào tủ lạnh.


Khi cô cầm một bỏ rau chân vịt lên, người bên cạnh cô cũng chia tay ra.


Khung cảnh này có phần quen thuộc.

Lam Ngọc Anh vô thức nghiêng đầu nhìn và sững người.


Không ngờ lại trùng hợp kinh người đến thế.

Cô vội rụt tay về, muốn đẩy xe nhanh chóng rời khỏi đó nhưng đối phương có vẻ không muốn như vậy mà tiến thêm một bước mỉm cười bắt chuyện: “Chúng ta gặp nhau rồi phải không?" “A." Lam Ngọc Anh ngừng lại.


Cô cố tình ấp ủng, giả vở không hiểu.

"Đúng rồi." Lê Tuyết Trinh nhìn cô, có vẻ nhớ ra rất nhanh: “Lần trước ở hiệu sách, chúng ta cùng cầm một cuốn tạp chí, phải không?"
Thấy vậy, Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu.


Cô không ngờ trong thời gian ngắn mình lại gặp lại vợ chưa cưới của Hoàng Trường Minh, cũng ngạc nhiên khi thấy đối phương tới nơi này, nhất là lại xuất hiện ở khu vực đồ tươi và rau xanh.

Dường như để hợp cảnh, cô ta ăn mặc cũng bình dị hơn.


Lê Tuyết Trinh càng cười tươi hơn: “Đúng là trùng hợp thật.


Không ngờ lần trước chúng xem chung một cuốn tạp chí, lần này lại ưng chung một mớ rau.

Xem ra, về phương diện nào đó, gu của chúng ta khá giống nhau đấy."
Câu nói này có vẻ vô tâm nhưng người nghe lại có ý.


Lam Ngọc Anh giữ chặt xe đẩy, chuẩn bị gật đầu định đi.

"Cô đi một mình sao?" Lê Tuyết Trinh lên tiếng kịp thời.

"Vâng Lam Ngọc Anh gật đầu.

"Nếu không ngại, chúng ta đi chung được chứ?"
Lam Ngọc Anh mím môi, viện cớ lắc đầu: “Thôi.

Tôi mua cũng kha khá rồi, định đi thanh toán." “Vừa hay, chúng ta đi chung đi." Lê Tuyết Trinh nghe vậy liền nói.


Đối phương hoàn toàn chặn họng tất cả những lời có nói.

Lam Ngọc Anh chỉ còn cách bấm bụng đẩy xe cùng cô ta đi về phía quầy thu ngân.


Người thanh toán khá nhiều, họ phải xếp tận cuối cùng.


Lê Tuyết Trinh hỏi cô: “Nhân tiện hỏi, cô tên là gì?" “Lam Ngọc Anh." Cô trả lời.

“Cô Ngọc Anh." Lê Tuyết Trinh tươi cười, tự giới thiệu: “Tôi họ Lê, Lê Tuyết Trinh, tên tiếng Anh là Sunny.

Cô thích gọi tôi tên nào cũng được.

Nhưng người nhà thường gọi tôi là Tuyết Trinh, chỉ có bố chồng tương lai hay gọi tôi là con nhóc Tuyết Trinh"
Lam Ngọc Anh im lặng lắng nghe, không ngờ tiếng Việt nói cũng hay như vậy.


Câu cuối cùng tuy không nói thẳng điều gì nhưng cũng gián tiếp nhắc tới chồng chưa cưới của mình.

Cô bất giác nhớ tới lần ông Kiến Phong tìm mình uống trà, nghiêm mặt nói cô không xứng, chắc khi nói chuyện với một Lê Tuyết Trình hoàn hảo sẽ hòa nhã lắm nhi.


Thanh toán xong, Lê Tuyết Trình cùng cô đi xuống thang máy cuốn một cách tự nhiên.



Lam Ngọc Anh chú ý thấy trong lòng đối phương ôm hai ba cuốn sách dạy nấu ăn rất rõ ràng, có vẻ cũng chú ý thấy ánh mắt cô, Lê Tuyết Trinh tươi cười giải thích: "Tôi không biết nấu ăn, gần đây đang định học.

Có thể kiếp trước tôi có thù với nồi niêu trong bếp chăng, lần nào làm cũng không ra gì.

Ban nãy tôi có chọn hai cuốn sách, hy vọng có thể giúp ích " “Cô Ngọc Anh, cô mua nhiều đồ ăn như vậy, chắc có nấu ăn rất giỏi phải không?" "Cũng tạm." Lam Ngọc Anh nói một câu.

“Vừa nhìn cô là biết tay dao tay thớt rồi.

Nếu có cơ hội, có thể nhờ cô dạy thì tốt quá rồi." Suốt cả quá trình, Lê Tuyết Trinh luôn giữ nụ cười dịu dàng, ngữ khí cũng ôn hòa: "Ai cũng bảo muốn giữ trái tìm người đàn ông trước hết phải giữ được cái dạ dày.

Cô đừng cười chê tôi, tôi cũng nghĩ vậy đấy.

Thế nên tôi muốn cố gắng học nấu ăn thật ngon, như vậy sau này kết hôn mới có thể làm tốt chức trách một người vợ “Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu qua loa.


Cô cảm thấy huyệt thái dương đang giật lên đau nhức, nhất là khi cúi đầu nhìn chỗ xương sườn của mình, trông mới khôi hài làm sao.

“Tôi vừa về nước chưa có bạn bè gì, gặp ai là cũng nói nhiều vậy đấy.

Cô Ngọc Anh, cô đừng để ý nhé." Lê Tuyết Trinh nói tới đây, biểu cảm có phần áy náy.


Lam Ngọc Anh lắc đầu.


Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cổ miễn cưỡng thở phào, khỏe miệng hơi cứng đờ lại.

"Cô Ngọc Anh, cô sống ở đâu?" Lê Tuyết Trinh nhìn cô: "Tài xế của tôi đang đợi bên đường, tiện thể cho cô đi nhờ nhé?" “Cảm ơn cô, không cần đầu." Lam Ngọc Anh không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.

"Reng reng reng..."
Bổng nhiên chuông báo cháy của tòa nhà đột ngột kêu ầm ĩ.