Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 191: Giải Pháp Vẹn Cả Đôi Đường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Sợ gì chứ.

Thế là nhẹ lắm rồi, lúc nhỏ cô thường xuyên cho nó đo ván thôi." Hoàng Thanh Thảo thản nhiên đáp.

“Dạ?" Lam Ngọc Anh bất ngờ.

"Cháu không hiểu đâu, đám con trai nghịch như quỷ ấy.

Không ăn đòn không được." "Thế ạ?" Lam Ngọc Anh cần môi.


Cô nhìn theo cái bóng cao cao đang đứng nói chuyện với Trần Phong Sinh bên bờ sông, anh mặc bộ vest đen trông giống như đang hòa vào màn đêm.

Ánh trăng sáng rũ xuống bóng hình anh đẹp như một bức tượng, nếu có thì chỉ có sự quyến rũ của một người trưởng thành.


Cô không nhịn được, nhỏ giọng phản bác thay anh: "Nhưng cháu cảm thấy, lúc nhỏ có lẽ anh ấy không giống một đứa trẻ nghịch ngợm." "Ha, đúng là sự nghịch ngợm của nó cũng khác những đứa trẻ bình thường.

Nhưng nó nghịch ngầm, khiến người ta mệt mỏi vô cùng." Hoàng Thanh Thảo nghe vậy, lắc đầu bật cười.

“Cải trắng, cháu còn không tin à?" Thấy phản ứng của cô, tinh thần Hoàng Thanh Thảo phơi phới: "Cô nói cháu nghe, lúc nhỏ trông nó có vẻ không hay nói chuyện, nhưng bụng dạ thì nhiều trò lầm, hơn nữa cực kỳ thích nghịch dại Cháu biết tiểu cầm thú chứ? Cháu có biết vì sao hai đứa chúng nó lại chơi với nhau không?" "Không biết ạ." Lam Ngọc Anh lắc đầu.

"Hai đứa nó học cùng một trường tiểu học tư lập.

Mùa đông phương Bắc cực kỳ lạnh, phải âm độ ấy, trên sân thể dục có mấy chiếc xả đơn làm bằng sắt, chắc cháu biết nhỉ? Trường Minh bảo lấy lưỡi liếm cái đó đi, cực kỳ ngọt, tên ngốc nghếch tiểu cầm thủ đó lại tin thật, đi kiểm thử.

Sau đó nó nói nó đi gọi giáo viên đến, kết quả tới tận lúc tan học cũng không quay lại.

Cuối cùng vẫn là ông bác quét dọn vườn trường phát hiện ra, đưa tới bệnh viện.


Cũng may trên đó có quét sơn bảo vệ, nếu không chẳng biết lưỡi của tiểu cầm thủ thiếu mất bao nhiêu miếng thịt nữa." “Trời ạ!" Lam Ngọc Anh không khỏi kêu lên.


Trải qua chuyện ấy mà hai người họ vẫn là bạn tốt như bây giờ, chắc chắn là tình yêu đích thực.

“Chuyện ấy đã là gì." Hoàng Thanh Thảo khẽ cười, nói với cô: "Hồi nhỏ Trường Minh bày nhiều trò lầm.

Hình như lúc nó đi học lớp mẫu giáo, chẳng phải buổi trưa sẽ ngủ tại trường sao?
Nó còn nhân lúc mọi người đang ngủ, lấy kéo cắt bím tóc của một bạn nữ.

Cô bé đó tỉnh dậy khóc ầm lên, cả trường cũng sụp đổ vì tiếng khóc ấy.

Vì chuyện này, cô đã phải xin lỗi bố mẹ người ta bao nhiêu lần rồi.

Còn cả lúc học tiểu học, bạn cùng bàn không cho nó chép bài.

Kết quả nó cắt một lỗ to tướng trên cặp sách của người ta, hại người ta hôm sau mất sách bị giáo viên màng, còn bị phạt đứng.

Mấy chuyện kiểu này quá nhiều, chẳng đếm hết được.

"..." Lam Ngọc Anh hơi ngơ người.


Cô nghi ngờ những gì mình nghe thấy, càng nghi ngờ không biết tại minh có vấn đề gì không.


Hoàng Thanh Thảo nghĩ ra chuyện gì đó bèn hỏi cô: “Còn nữa, cháu biết vì sao nó không biết bơi không?" "À." Lam Ngọc Anh gật đầu, nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như anh ấy có nói từng ngộp thở trong bồn tắm một lần."
Lúc đó hình như cũng ở bên bờ sông này, hai người họ có nhắc đến.

Cô không kịp nhịn cười thì đã bị anh cảnh cáo và trừng phạt.

"Ha ha! Nó nói với cháu vậy sao? Vậy cháu có biết vì sao nó lại ngộp thở trong bồn tắm không?" Hoàng Thanh Thảo nghe xong, vui không tả được.

“Vì sao a?" Lam Ngọc Anh không hiểu.

"Lúc đó nhà họ Hoàng nuôi một con chó, hình như là bạn của anh trai có gửi qua nhờ nuôi tạm thì phải.

Kết quả một hôm tan học về, Trường Minh phát hiện đống đồ ăn vặt của nó bị chó gặm ra ngoài, túi rách như xơ mướp, kẹo rơi đầy ra đất.

Nó giành đồ ăn với chó, chạy lung tung khắp biệt thự, cuối cùng sảy chân mới ngã vào bồn tâm.

Nghe nói khi người làm kéo nó lên, trong tay nó vẫn còn cầm chặt túi kẹo, nhất quyết không buông."
Lam Ngọc Anh sửng sốt, rồi ngay lập tức phì cười thành tiếng.

“Ha ha ha." Hoàng Thanh Thảo đã sớm không khách khí, cười phá lên.


Lam Ngọc Anh chưa từng biết một Hoàng Trường Minh như vậy.


Từ trước tới nay, anh luôn giữ hình tượng sếp lớn không hay nói cười, chỉ âm thầm biểu hiện ra vẻ ấu trĩ của mình, tính tình hơi tế một chút, nhưng phần nhiều vẫn là nghiêm nghị, sa sầm mặt mày.

Không ngờ anh lại có những lịch sử hùng tráng này.



Bây giờ cô đã bắt đầu hoàn toàn đồng tình với lời Hoàng Thanh Thảo nói rồi.


Hoàng Thanh Thảo không cười nữa, nét mặt bằng có thêm nhiều ưu phiên: “Thật ra làm nhiều chuyện nghịch ngợm phá phách như vậy, nhưng cô biết, chẳng qua nó chỉ muốn tìm một chút quan tâm từ bố mà thôi.”
Nghe xong, Lam Ngọc Anh sửng người.

"Nhưng đến một chút quan tâm cuối cùng cũng không có, ngược lại còn bị đơn độc ném ra nước ngoài nhiều năm
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng năm chặt tay lại: "Cháu nghe anh ấy kể cho cháu, mấy năm ở nước ngoài, giao thừa đều là cô đón cùng anh ấy.

"Phải đấy." Hoàng Thanh Thảo gật đầu, ánh mắt cũng vì kỷ niệm mà trở nên xa xăm: “Nước ngoài không đón tết âm lịch.

Mấy năm đó cô và nó mỗi người đều cầm một hộp mì úp đêm giao thừa, trứng ốp cô không biết làm, đành cho nó mấy miếng thịt xiên khỏi.

Lần nào nó cũng đợi tới mười hai giờ đêm, rồi gọi điện chúc mừng năm mới bố.

Nhưng những lúc ấy, anh trai cô thường chỉ nói một câu: “Tiền lì xì bố đã gửi rồi đấy."
Trái tim Lam Ngọc Anh nhói lên vì một điều gì đó.


Cô vô thức nhìn về phía bờ sông.

Chẳng biết Trần Phong Sinh đã chạy đi đầu, chỉ còn lại mình anh.


Dưới ánh trăng, trồng anh rõ ràng có phần cô độc.


Anh đang kẹp điều thuốc trong tay, khói trắng mờ ảo bay xung quanh.

Nhìn xuyên qua lớp khỏi mờ ảo ấy, góc nghiêng khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, dường như vĩnh viễn lạnh nhạt như một bức tượng bất động.


Cổ họng thít chặt lại, cô bỗng dưng cảm thấy rất buồn.


Vừa quay qua, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt nửa cười nửa không của Hoàng Thanh Thảo.

Lam Ngọc Anh ngượng ngùng, vội cụp mắt xuống.



Hoàng Thanh Thảo tươi cười lên tiếng: "Cải trắng, nói thật với cháu, cô đã theo dõi cả quá trình trưởng thành của Trường Minh.

Ở trong mắt cô, nó chính là một thắng cuồng công việc, gần như ngoài công việc ra chẳng có việc gì khác.

Cô chưa bao giờ thấy nó có hứng thú thật sự hay để tâm tới bất cứ thứ gì.

Vậy mà ngày cô bắt cháu đi, lần đầu tiên nó giận dữ với cô đấy.


Lam Ngọc Anh không ngốc, cô nghe ra được những gì đối phương muốn biểu đạt.

"Cô, hai người yêu nhau, nếu chia tay cũng là quyền tự do của mỗi người, việc này không thể cưỡng ép được Cô khẽ mím môi, ngừng một chút, rồi cất giọng rất thấp.

"Hơn nữa anh ấy có VỢ sắp cưới rồi, cô, cô phải rõ hơn ai hết mà."
Hoàng Thanh Thảo không thể phủ nhận, chỉ thở dài: “Phải, đứa trẻ xui xẻo đó." "..." Khóe miệng Lam Ngọc Anh giật nhẹ.


Hai tay nằm chặt lại, cô buộc phải trần thuật một sự thật.

"Thế nên, hai chúng cháu không thể " "Ha ha, nói vậy cũng không sai." Hoàng Thanh Thảo cười tán đồng, ngắng đầu nhìn lên bầu trời sao, rồi nói một câu mơ hồ: “Có điều, cô càng tin vào một câu nói khác: "Người làm việc, ông trời ắt có mắt nhìn”
Nghe xong, Lam Ngọc Anh chỉ cúi đầu.


Lát sau, Hoàng Thanh Thảo quay đầu về phía cô, nhướng mày: "Cải trắng, cô có một cách vẹn cả đôi đường.

Hay