Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1905




Chương 1905

Từ góc độ trên cao nhìn xuống thì vừa tầm để nhìn xuống cô ấy.

Cô mặc quần áo của anh, đường viền cổ tương đối rộng, cùng với ngọn đèn đường bên cạnh và những động tác của cô, bờ vai trắng nõn bên trong và cảnh xuân không ngừng đập vào mắt anh.

ột nhiên nhớ đến cảnh tối Trần Văn Sáng hôm qua cô lao vào lòng mình.

Thân hình mảnh mai lọt vào lòng anh, giữa họ không có một kế hở nào, anh có thể cảm nhận rõ ràng xương và đường cong cơ thể của cô ‘Yết hầu của anh đột nhiên không ngừng di chuyển lên xuống.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang rời đi của cô, dường như huyết quản của Trần Văn Sáng có thứ gì đó đang kích thích.

Anh ta lấy một điếu thuốc từ trong ngăn chứa đồ ra, sau cuộc xâm chiếm của nicotine, anh ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đôi mắt đen của anh ta nheo lại, phun khói trắng ra với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Một chiếc xe Hummer quân sự dừng lại phía sau anh ta, người lái xe bước xuống xuống và chạy lon ton chui vào hàng ghế sau Lê Minh Hùng bực bội nói: “Đội trưởng Trần, người lại chạy mất rồi!”

“Ừ! Trần Văn Sáng lãnh đạm nó “Chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ tin tức mà thôi, hai lần bắt giữ liên tiếp đều thất bại, có thể đối phương sẽ cảnh giác hơn đấy! Nhưng may mắn là chúng ta đã đặt ra lệnh cấm rồi, anh ta sẽ không thế nào rời khỏi Sài Gòn!”

“Cứ tiếp tục chú ý quan sát, có tin tức gì thì phải báo cáo ngay lập tức!”

“Rõ!” Lê Minh Hùng nghiêm nghị đáp lại Sau khi nói xong việc chính thì họ lập tức tám chuyện với nhau: “Đội trưởng Trần, nói ra thì anh và cô gái đó cũng có duyên với nhau đấy! Có vài người trong đội chúng ta còn sợ rằng anh sẽ góa vợ cả đời ật là bất ngờ! Anh đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay toàn khiến người khác phải kinh ngạc! Trong nháy mắt đã tìm được một cô bé học THPT dễ thương như vậy rồi, thật là lợi hại!”

Trần Văn Sáng nghiêng người qua nói: “Cô ấy là cháu gái của tôi”

Lê Minh Hùng giật mình, biểu cảm trên mặt có chút khôi hài Anh gãi gãi đầu, thấy ánh mắt của Trần Văn Sáng đang nhìn chăm chẳm bóng lưng khuất dần bên trong khuôn viên, Lê Minh Hùng không nghĩ nhiều mà bật cười lên: “Đội trưởng Trần, dáng người của cô cháu gái này của anh cũng đẹp thật đấy!”

“Chán sống rồi sao?” Trần Văn Sáng trầm giọng nói Lê Minh Hùng nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Trần Văn Sáng liền lắc đầu: “Không phải! Tôi còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa!”

Ôi, thật sự dọa chết tôi rồi! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng Lê Minh Hùng thầm nghĩ, đội trưởng bảo vệ đứa cháu gái nhỏ.

kia thật sự rất chặt!

Nhà họ Trần nằm trong khuôn viên của quân khu.

Những người canh gác cổng vác súng đạn thật với ánh mắt vô cùng kiên định, thất lưng thẳng tấp, nhìn thấy xe của Trần Văn Sáng đi vào liền chào băng tiêu chuẩn quân đội với người ngồi trong xe, không giống như những nơi khác, trên đường riêng cứ cách vài mét sẽ có một người đàn ông mặc quân phục đang đi tuần tra.

Chiếc xe Jeep đậu trước một căn biệt thự ba tầng, Trần Văn Sáng mang giày bộ đội bước vào.

Trần phu nhân – Diêu Uyển Quân khi nghe thấy âm thanh thì đã sớm từ trên ghế sô pha đứng dậy, vui vẻ nói: “Văn Sáng về rồi à!”

Không giống như con trai thứ hai, từ khi còn học trong quân đội thì con trai lớn của bà rất ít khi về nhà, sau khi tốt nghiệp thì lại vào trong quân đội, cả năm đều bận rộn nên cũng không về được bao nhiêu lần, vậy nên mỗi lần gặp anh thì tâm trạng của bà đều vô cùng tốt.

“Mẹ” Trần Văn Sáng gọi một tiếng.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì có tiếng động từ trên lầu vang lên, chỉ nhìn thấy người bố là Trần Phong Kiên mặc quân phục đang đứng trên đó, nói một cách oai nghiêm: “Văn Sáng, đến phòng làm việc của bố một chút!”

“Vâng ạ” Trần Văn Sáng trả lời ông.