Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1901




Chương 1901

Cô ấy thực sự đã học được một chút taekwondo, giống như trước đây cô ấy đã từngbốc đồng khua một chai rượu trong quán bar, nhưng không có vũ khí để tự vệ vàolúc này, hai người đàn ông còn xông lên cùng một lúc, đã nắm lấy cánh tay của côấy để khống chế.

Tạ Á Nam cũng có vẻ bị sợ hãi, sững sờ, nhận ra mình muốn tiến tới giúp cô ấynhưng chưa kịp đến gần thì đã bị người đàn ông cầm máy ảnh cho một cú đá, ngã nhào xuống đất.

Người đàn ông có hình xăm trên mu bản tay nở nụ cười lưu manh: “Cô sợ cái gì lát nữa còn chụp khỏa thân, lúc này còn chưa lộ bao nhiêu đâu, nếu cô không nghe lời,có tin là nếu cô khuấy động máu nóng của anh em tôi, sau khi chụp xong bọn này liềnlàm thịt hai người các cô không?”

“Không, đừng chạm vào tôi!” Lý Lan Hoa hét lên.

Dây áo trên vai đột ngột bị xé đứt, mắt cô ấy thấy áo sắp bị cởi xuống.

“Cộc cộc cội Đột nhiên, có tiếng đập cửa.

Ba người đàn ông đánh mắt, người cầm máy ảnh hình như là ông chủ, bọn họ đưamắt nhìn anh ta, người đàn ông bên trái có hình xăm tạm thời buông cô ấy ra, đếncửa trước thăm dò hai câu, thì ra là một người giao đồ ăn nhanh.

Dường như đến lúc trả tiền, người đàn ông có hình xăm mang hộp cơm và quayvào bên trong để lấy tiền.

Lý Lan Hoa đang bị che miệng nhìn về phía cánh cửa đang mở, người gần cô nhấtchính là đàn ông hình xăm, còn người cầm máy ảnh đã ngồi trên ghế cạnh cửa sổvà chờ đợi xem trò hay, khoảng cách rất xa.

Nếu cô ấy lao ra..

Nghĩ vậy, Lý Lan Hoa không chậm một giây, sợ bỏ lỡ cơ hội, cô ấy híp mắt giämlên chân người đàn ông một cách rất chuẩn xác.

Nhờ bộ quần áo có đi kèm giày gót nhọn, bàn chân có thể bị gãy nếu giãm phải,trong giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên nâng chân lên, tìm đúng nơi yếu nhất mà đạp vào, ngườiđàn ông quả nhiên cong người xuống, đau đớn buông cô ấy ra Lý Lan Hoa ném giày cao gót về phía đầu của người đàn ông cầm máy ảnh.

Đưa tay kéo Tạ Á Nam vẫn đang ngã nhào xuống đất chóng mặt, nhanh chóng đẩyngười giao hàng ra, lao xuống lầu với tóc độ nhanh nhất.

“Mẹ nó! Con khốn! Mau bắt trở về cho tôi”

Một hơi chạy ra khỏi nhà kho, không có phương hướng, vì vậy chỉ có thể chạy bấtchấp.

Bước chân của đàn ông theo sát phía sau, nếu bị bắt, các cô sẽ chết chắc!

Tạ Á Nam khi bị đá một cước, đầu đập vào chụp đèn ngã xuống, có chút choángváng, hơn nữa dáng người thấp hơn cô ấy một chút, dân dần thể lực chống đỡkhông nổi nữa.

Hầu như không có người ở đây, tất cả đều là những ngôi nhà đều bị phá bỏ, các cô lại không hề quen thuộc với địa hình ở đây, đám đàn ông vẫn đang đuổi theo họ, nếu tiếp tục như vậy,các cô ấy thế nào cũng sẽ bị bắt lại…

Lý Lan Hoa cần chặt răng, tìm được chỗ khuất, đẩy Tạ Á Nam vào: “Á Nam, cậutrốn ở chỗ này! Tớ còn có thể chạy được, sau khi tớ dẫn bọn họ đi chỗ khác, cậu có thểlên đường lớn tìm người giúp đỡ gọi điện thoại báo cảnh sát!”

Không để ý nhiều, cô ấy quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại.

Khi đám đàn ông nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, tất cả bộ não của họ ngay lập tứcdồn về phía sau c‹ Lý Lan Hoa một tay ôm ngực ngăn không cho dây áo rơi ra, lúc này cũng khôngthể quá chú ý, chỉ có một ý nghĩ trong đầu là chạy nhanh hơn, chạy nhanh hơn nữa!

Nỗi sợ hãi khiến cô ấy đổ mồ hôi đầm đia, sức lực của cô ấy cũng dần cạn kiệt.

Ngay lúc cô ấy sắp tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao lớn cườngtráng quen thuộc.

‘Sau khi đã ổn định tinh thần và chắc chẩn rằng đó không phải là ảo giác của chínhmình, Lý Lan Hoa đột nhiên cảm nhận được niềm vui sướng được sống sót sau tai nạn.