Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1897




Chương 1897

Lý Lan Hoa và ba cô bạn cùng phòng cũng ở trong đám người, cô ấy vừa đi vừa lột trứng gà lấy từ căn tin, dùng lòng bàn tay bóp chặt, vỏ trứng gà trực tiếp rơi xuống bao nilon trong tay, bỗng nhiên có một âm thanh ầm ï vang lên.

Học sinh hai bên tránh được, cô ấy lại bị đụng trúng, trứng gà vừa mới lột vỏ rơi xuống trên mặt đất.

Một chiếc Mercedes màu đen nhập khấu từ bên người vọt qua, sau đó dừng lại ở cửa phòng học, xuống xe trước là tài xế, sau đó mở cửa xe sau ra, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục bước xuống, dáng người cao gầy, lấy balo từ trong tay tài xế, tùy ý vuốt lại mái tóc dài một chút.

Chỉ với hành động này, đã làm mê hoặc không ít các bạn học nam xung quanh.

“Trời ạ, là hoa khôi của trường chúng ta Kỷ Ngữ Lam!”

“Nữ thần của tôi cuối cùng cũng trở về, tôi lại có thế mỗi ngày nhìn thấy nữ thần rồi!

“Cái động tác vuốt tóc kia quả thật đẹp đến phát khóc, hoàn toàn bị chinh phục! Ôi trái tim nhỏ của tôi, chút nữa vào học chắc là tôi sẽ không nghe lọt tai chữ nào mất, trong đầu óc chỉ ngập tràn hình bóng của nữ thần mất thôi!”

Nghe được những âm thanh ái mộ đó, Tạ Á Nam người yêu thích hóng hớt bắt đầu phổ cập tin tức cho c‹ “Lan Hoa, cậu mới vừa chuyển tới nên không biết, cô gái kia tên Kỷ Ngữ Lam! Học lớp 12A1, không chỉ là hoa khôi của lớp, mà còn là hoa khôi của trường, hơn nữa điều kiện gia đình cực kỳ khá giả, cậu nhìn chiếc Mercedes nhập khẩu kia là biết, từ cái thời cấp hai đã rất nổi bật rồi! Người lớn lên vừa xinh đẹp, học tập lại giỏi, là cấp bậc nữ thần đó! Chỉ có điều, thật ra cô ta lớn hơn chúng ta một tuổi!”

“Tại sao thế?” Lý Lan Hoa khó hiểu.

Lớn hơn một tuổi mà nói, lúc này chắc phải học đại học mới đúng!

Tạ Á Nam dùng tay ngăn trước miệng, thần thần bí bí nói: “Năm ngoái cô ta tạm nghỉ học một năm, nói là bị bệnh, ở nhà điều dưỡng!

Nhưng mà, theo luồng tin tức nội bộ, hình như là chạy tới xứ sở kim chỉ phẫu thuật thẩm mỹ, mở rộng khoé mắt và nâng mũi!”

Ngô Tĩnh ở bên cạnh giọng hơi chua nói thầm một câu: “Cho dù không sửa gì cô ta cũng rất xinh đẹp, kẻ có tiền chính là không có việc gì làm rãnh rổi sinh nông nổi! Coi cái bộ dạng cô ta trở về trường học đi, cũng thật hoành tráng, chắc là cả trường đều biết cô ta đã trở lại!”

Lý Lan Hoa nhìn bóng người ở nơi xa bị người vây quanh, đánh giá công bảng mà nói đúng thật là rất xinh đẹp.

Có điều, không hiểu sao lại cảm thấy có vài phần quen thuộc.

Lâm Vũ từ nãy giờ không có mở miệng bỗng nhiên lên tiếng “Tớ muốn nói rằng, Lan Hoa của chúng ta xinh đẹp hơn nhiều!”

“Đúng đó, khi Lý Lan Hoa mới chuyển đến, các bạn học trong lớp chúng ta vừa kinh ngạc vừa ái mộ, lớp bên cạnh cũng có rất nhiều bạn đến xem”

Ngô Tĩnh và Tạ Á Nam cũng hùa theo: “Buổi chào cờ tuần trước, mấy đàn em ở lớp dưới còn kéo đến để nghe ngóng!”

Lý Lan Hoa lắc đầu cười, cũng không quá để ý tới điều này, mà chỉ tiếc cho.

cái lòng trắng trứng của mình.

Còn năm phút để đến tiết tự học, nếu đến muộn sẽ bị phạt lau sản, bọn họ không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa mà nhanh chóng chạy về phía dãy phòng học.

11 giờ 20 phút, tiếng chuông tan học vang lên, đến giờ nghỉ trưa.

Vì là trường nội trú nên ngoại trừ buổi tối tan học và những ngày nghỉ ra, những thời gian còn lại cổng đều bị đóng, học sinh không được phép ra khỏi khuôn viên trường học, nếu có việc cần ra ngoài, thì bắt buộc phải có đơn xin nghỉ học mới được Vì vậy, mỗi khi đến giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh sẽ chỉ đi đến một nơi, đó là căn tin.

Căn tin của trường được thiết kế rất lớn, được chia thành hai tầng, còn có các phòng riêng, lúc này ở trước cửa căn tin, học sinh xếp thành từng hàng dài, mỗi bàn đều có một đám đông ồn ào huyên náo.

Lúc này có vài học sinh nữ bước vào, trong đó có một người lên tiếng phàn nàn: “Lại đến muộn rồi, không có bàn riêng rồi!”