Chương 1885
Trương Tiểu Du mỉm cười, lúc này mới yên tâm đứng dậy đi lên lầu Trong thư phòng, Trần Phong Sinh vẫn ngồi trước bàn đọc sách, vẫn duy trì dáng vẻ lúc trước khi cô rời đi, tay chống cảm một cách cô đơn, một cái tay.
khác gõ trên bàn như có như không, đôi mắt hoa đào còn đang trừng lên nhìn chăm chăm bể cá.
“Chồng ơi, ăn cơm thôi!”
Trương Tiểu Du đứng ở cửa gọi.
Thấy anh không hề bị lay động, giống như không nghe thấy. Cô không kìm được đi tới trước mặt anh.
Cô nhìn bể cá một chút thì cảm thấy không có chỗ nào đặc biệt, cũng không biết anh nhìn cái gì mà chăm chú như vậy. Trương Tiểu Du giơ tay quơ quơ trước mặt anh, đưa tay nắm bàn tay lớn của anh: “Chồng ơi, anh làm sao vậy… A a a al”
Tiếng kêu khẽ vang, cô bị kéo vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
Ngay sau đó chính là nụ hôn bất ngờ ập tới.
Lúc Trương Tiểu Du được thả ra, cô gần như xụi lơ thành nước, hai tay ôm lấy cổ anh, dựa vào hầu kết thở dốc từng ngụm, gò má bởi vì nụ hôn nhiệt liệt vừa rồi mà nóng lên.
Cô xấu hổ lúng túng khế đập anh một hồi Lúc đang định đứng dậy, cô phát hiện chuyện này căn bản chưa kết thúc, anh trực tiếp ôm cô đặt trên bàn sách. Ngoại trừ bể cá, tất cả những thứ đồ khác trên bàn đều bị quét xuống mặt đất.
Trương Tiểu Du nuốt một ngụm nước bọt: “Này, anh làm gì thế?”
Đuôi lông mày của Trần Phong Sinh hơi nhíu, đôi mắt hoa đào đã biến sắc, mặc dù không nói, nhưng anh đã dùng hành động thực tế để trả lời cô. Trong nháy mắt, nút áo sơ mi cũng đã bị anh mở ra toàn bộ, da thịt màu đồng cổ lộ ra “Anh điên rồi!” Ý thức được anh muốn làm gì, Trương Tiểu Du khẽ kêu: “Bây giờ trời còn chưa tối, hơn nữa cửa cũng không đóng…”
Trong nhà còn có chị Trúc và con trai, chị Trúc thì thôi, nhưng con trai thì còn nhỏ nên không thích hợp lắm…
‘Vừa dứt lời, hai tay anh ôm lấy cô đi về phía cửa nặng nề đóng lại, lại lập tức giơ tay, rèm cửa số chạy bằng điện chậm rãi khép kín. Tia sáng trong phòng lập tức ảm đạm đi Ném dụng cụ điều khiển từ xa đi, Trần Phong Sinh như hổ như sói nhào về phía cô: “Anh muốn sinh con gái!”
Cuối tháng ba, Sài Gòn.
Trời đã vào đêm, cả thành phố cũng dần tĩnh lặng xuống, nhưng các quán rượu dọc theo những con đường chỉ vừa mới mở ra sự náo nhiệt quen thuộc.
Khóa lại chiếc vòi đang chảy nước rì rào, trong gương đang phản chiếu lại một gương mặt mang một lớp trang điểm khá đậm, mái tóc dài được túm gọn, buộc cao ở sau ót nên toàn bộ ngũ quan xinh đẹp đều được hiện ra rất rõ ràng Đôi mắt nai to lấp lánh thêm bộ quần áo bó sát bằng da, hơi thở tràn trề sức sống trẻ trung chẳng cách nào che giấu được.
Lý Lan Hoa phấy phấy tay, rút tờ giấy ở chiếc hộp bên cạnh, lau khô.
Khu rửa tay của phòng vệ sinh là khu vực nam nữ dùng chung. Cô quay đầu lại thì thấy sau lưng mình có một gã đàn ông đeo mắt kính, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng gian tà chăm chẵm vào oô, quả là thô bỉ.
Trong lòng cô cảm thấy không thể ưa nổi, Lý Lan Hoa dữ tợn trừng trừng gã đàn ông: “Nhìn cái quái gì mà nhìn!”
Ném mạnh cục giấy vào thùng rác, cô sải bước dài rời đi Chuyện cô gặp phải loại tình huống như thế này khi bước vào đây là việc quá đỗi bình thường. Lý Lan Hoa cũng đã nghĩ đến chuyện này, hôm nay cô đi cùng với nhóm bạn cùng phòng đến đây. Người bạn Ngô Tĩnh nẫm giường dưới cô thất tình, nhóm bạn cùng phòng ai cũng muốn cố hết sức để kéo cô ấy ra khỏi bóng tối, cuối cùng thì chẳng biết là ai đề nghị, cùng chạy đến quán rượu để bung xõa một đêm.
Quần áo và cả lớp trang điểm này, tất cả đều là nhờ bạn cùng phòng chọn lựa cho cô.
Quần da bó sát, ôm rịt vào người, khi bước đi sẽ tạo cảm giác nguy hiểm bởi nó có thể bị rách toạc ra bất cứ lúc nào. Lý Lan Hoa kéo kéo nó, men theo đường cũ trở về hộp đêm Văn còn chưa đến nơi đã thấy Tạ Á Nam chạy vọt tới từ cửa hàng đối diện, đầu cô ấy đầy mồ hị “Lan Hoa, không ổn rồi..”