Chương 1852
Trương Tiểu Du nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gật đầu liên tục: “ Đúng vậy, em yêu anh ất Mỗi một từ cô nói ra dường như là những tình cảm chân thật nhất xuất phát từ tận đáy lòng của người con gái.
“Nói thật thì em thật sự hoàn toàn không thể quên được anh ấy sau khi bọn em rời xa nhau”.
Nói xong lời này, gương mặt của Trương Tiểu Du ửng đỏ, nhưng trong đôi mắt kia lại có ánh lấp lánh, cô tiếp tục lời nói của mình: “Trước khi gặp cầm thú, em cũng có mối quan hệ yêu đương năm năm, cả hai đều đã có một dạo bàn chuyện cưới xin.
Nhưng anh ta đã phản bội em, sau đó em gặp cầm thú, chúng em kết hôn với nhau, vết thương tình cảm mà người bạn trai trước kia để lại cho em đã được chữa lành nhanh chóng. Nhưng mà khi em và Trần Phong Sinh chia tay sau, qua khoảng thời gian nửa năm, không có một phút giây nào em quên được Trần Phong Sinh. Anh có hiểu được những lời em muốn nói không?”
Khi gặp được Tống Giai, cố ấy đã nói với cô một câu như thế này “ Cô Trương, đầu năm đó khí Trần Phong Sinh rời New York, anh ấy đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ giữa hai chúng tôi, vì thế trước khi anh ấy gặp cô, tôi thậm chí còn nghĩ rắng không một ai có thể bước vào tim của anh Trần. Sau khi gặp được cô, tim anh ấy lại không thể chứa thêm hình bóng ai được nữa”
Thật sự đối với cô, cô há chẳng phải cũng là dáng vẻ này sao?
Trước khi chưa gặp được Trần Phong Sinh, trong tim cô chưa chính thức có hình bóng người đàn ông nào cả, nhưng sau khi gặp được Phong Sinh, giống như anh, cô không thể yêu thêm ai được nữa.
Dịch Kỳ Nhiên ngồi đờ người như khúc gỗ, cả nửa ngày mới chua chát nói: “
Anh đã hiểu rồi”
Trương Tiểu Du đẩy cánh cửa kính bước ra ngoài, ánh mặt trời rực rỡ càng tô điểm cho nét xuân xanh của cô.
Tia nắng ấm áp tỏa chiếu lên khuôn mặt cô, Trương Tiểu Du nheo mắt lại, đi về phía chiếc xe Porsche Cayenne màu đen đang đậu gần đó.
Trần Phong Sinh với dáng vẻ lười biếng ngồi ở phần ghế dành cho tài xế, trên tay anh cầm chiếc bật lửa lắc lư, anh ngậm điếu thuốc một lúc, rồi đôi môi mỏng chậm rãi phun ra một làn khói trắng, làn khói dần dần tan vào trong không khí.
Cái bóng anh được phản chiếu dưới ánh mặt trời khiến cho các đường nét, cánh mũi trên khuôn mặt không tì vết hệt như bức tượng điêu khắc.
Nghe được tiếng bước chân của Tiểu Du, đôi mắt hoa anh đào liền đảo sang nơi cô Chỉ khi anh nhìn thấy Trương Tiểu Du trèo lên cửa sổ nơi ghế phụ, thong thả ngắm nhìn anh Trần Phong Sinh nhướng mày nhìn cô đưa cả thân người trên chui vào trong xe, sau đó lấy chiếc điện thoại, màn hình điện thoại vẫn còn giữ nguyên hiển thị cô đang cùng tên cầm thú nói chuyện.
Gương mặt Trần Phong Sinh hiện lên vẻ khó xử, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái cây ngay không sợ chết đứng, đồng thời trước mặt cô tháo xuống tai nghe bên trái Trương Tiểu Du nhìn dáng vẻ của anh không khỏi cười thành tiếng, lấy tay chống hai bên má nhìn anh cười mỉm mỉm: “Thế nào, hiện tại anh đã vừa lòng rồi chứ?”
Không giấu được sự hưng phấn nữa rồi, Trần Phong Sinh nở nụ cười hình vòng cung lớn chạm tận đáy mắt, vừa cười vừa nheo đôi mắt hoa anh đào đây mị hoặc và quyến rũ nói: “Ừa, vô cùng hài lòng”
Thật ra khi bước xuống xe Trương Tiểu Du đã phát hiện, chỉ là cô không muốn vạch trần anh mà thôi Cô biết răng anh nghe thấy tất cả những lời cô nói.
Trần Phong Sinh lười biếng búng làn khói trắng, sau đó nghiêng người đổ bộ toàn thân trên của mình qua người con gái đang nương mình trên cửa số ghế phụ. Anh nâng chiếc cầm nhỏ đang tựa trên kính xe lên, áp đôi môi mỏng của anh lên đôi môi nhỏ một nụ hôn sâu.
Đầu óc Trương Tiểu Du choáng váng, toàn bộ sự tỉnh táo của cô đều bị nụ hôn nóng bỏng này nuốt chứng Cho dù họ đang ở trên con đường lớn, Trương Tiểu Du cũng không vùng vấy, nhắm mắt mặc anh dẫn dắt tận hưởng sự thăng hoa của tình yêu, mặt cô ửng đỏ có lẽ ửng đỏ do ánh mặt trời nhỉ.
“Phần thưởng dành cho em” Đôi mắt của Trần Phong Sinh sâu thẳm và nóng bỏng như ánh mặt trời sau lưng.
Trương Tiểu Du sau khi ngồi vào xe cảm thấy choáng ngợp trước cái nhìn nóng bỏng của anh.
Trần Phong Sinh như vuốt vẻ sủng vật, cưng chiều xoa xoa đầu cô nhưng không quên trưng nụ cười ma mãnh: “Tối nay em không cần làm gì cả, anh sẽ phục vụ em hết mình”