Chương 1833
Tiếng cười trầm thấp của Trần Phong Sinh thoải mái thoát ra khỏi cổ họng, lồng ngực anh khẽ run lên: “Đùa chút thôi, nhìn thấy đã làm anh sợ rồi”
Trương Tiểu Du tức giận trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn rụt rè tránh sang một bên, cách xa anh hơn.
Sau khi ăn xong, họ đến quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng.
Bởi vì hai người từ Đồng Văn gấp rút trở về nên Trương Tiểu Du chỉ mang theo một cái túi xách. Trần Phong Sinh so với cô lại càng ít hơn, chỉ có một cái áo khoác và một cái ví. May mà bọn họ đã trở về Sài Gòn không còn lang thang nữa.
Xe taxi chạy về phía khu chung cư ở Lâm Giang.
Từ xa nhìn lối vào, Trương Tiểu Du không khỏi nắm chặt bàn tay to lớn của Trần Phong Sinh bên cạnh. Không ngờ có thể quay lại lần nữa, trong lòng cô khó tránh khỏi có chứt xao động. Ở cửa nhà, như thường lệ có một nhân viên phòng bảo vệ đi ra ghỉ sổ, vừa nhìn thấy người ngồi phía sau thì lập tức lên tiếng chào: “Bác sĩ Trần, anh đã về rồi”
Chờ nhìn thấy người ngồi bên cạnh Tiểu Vũ nhân viên bảo vệ vẫn còn mới kết hôn cao hứng nói: “Cô Trần”
Anh đã cảm thấy hối tiếc trong đám cưới của họ trước đây, nhưng bây giờ cuối cùng họ lại bên nhau. Người có tình nhất định sẽ về với nhau.
Trương Tiểu Du mỉm cười chào: “Xin chào Tiểu Vũ”
“Cô Trần, cuối cùng cô cũng về rồi!” Tiểu Vũ là nhân viên bảo vệ, còn chưa làm đăng ký ra vào cho hai người bọn họ. Tiểu Vũ vô cùng vui mừng, trong lòng có một cảm giác thành tựu không thể giải thích được, bởi vì anh cũng là một phần nhỏ một đóng góp cho điều này. Thật tuyệt vời, mọi thứ vẫn quen thuộc.
Vì căn nhà ở đây từ ngày cô đi Nam Phi, Trần Phong Sinh đều đặn tìm một người đến dọn dẹp. Dù bọn họ không sống ở Đồng Văn gần ba tháng nhưng bên này vẫn như cũ. Mở cửa ra là không khí trong lành ập đến nên không cần dọn đẹp.
Trần Phong Sinh đi tới phòng bếp, xoay người mở tủ lạnh ra xem còn thiếu cái gì không, lúc đi siêu thị sẽ mua bổ sung lại. Sau khi xác nhận nguyên liệu và đồ dùng cần thiết hàng ngày thì anh bước tới phòng khách, thấy cô đang cầm điện thoại di động đứng trước cửa sổ kiểu Pháp.
Trương Tiểu Du đứng trong ánh sáng, hàng lông mi dài, nước da trắng ngân cùng đường nét nhỏ nhắn đặc biệt sống động. Liếc nhìn xuống dưới nữa, tuy cổ áo không thấp nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vài vết đỏ mờ mờ ở xương quai xanh. Nhìn dấu vết anh để lại trên cổ cô, Trần Phong Sinh cảm thấy khô khốc, có chút muốn đẩy cô đến bên cửa sổ kiểu Pháp. Anh không thể chịu được khi nghĩ về nó. Mắt hoa đào khẽ nhắm cố gắng bình tĩnh lại, nếu lúc này đè cô xuống có lẽ cô thật sự sẽ giận anh thật mất. Quên đi, chịu đựng một chút, vài tiếng nữa trời sẽ về đêm.
Kết hầu nhô ra chuyến động, Trần Phong Sinh chuyển sự chú ý thản nhiên hỏi: “Em đang gọi ai vậy?”
Trương Tiểu Du dường như vừa mới kết thúc cuộc gọi, nghe thấy lời này thì giật mình, trên mặt có chút mất tự nhiên nhìn anh rồi hẳng giọng: “Là Dịch Kỳ Nhiên…”
“Em gọi anh ta làm gi?” Trần Phong Sinh nghe lời này đồng tử đột nhiên nhíu chặt, lông mày cũng phủ đây sương mù, giọng nói trầm ấm căng thẳng: “Cá nhỏ, không phải là em rất muốn kết hôn với anh ta chứ? “
Trương Tiếu Du cứng họng: “Anh là đồ ngốc à?”
Trần Phong Sinh nhìn chẳm chăm vào điện thoại cô đang cầm: “Vậy em gọi cho anh ta làm gì?” Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy cô ấy đã thực sự gọi vị hôn phu cũ của mình. Giống như mũi tên tàn nhẫn bản ra.
Trương Tiểu Du trợn tròn mắt, cô lấp lửng giải thích: “Em muốn trả lại chiếc nhẫn kim cương cho anh ấy, để em có thể xin lỗi anh ấy một lần nữa.”
Lúc đó cô đã vô tình kéo chiếc nhẫn kim cương ra khỏi vali, ban đầu cô muốn gửi lại bảng đường chuyển phát nhanh, nhưng sau đó lại quên mất nhiều việc nên chậm trễ.