Chương 1827
Trần Phong Sinh nhíu mày trầm giọng nói: ‘Dịch Tuyển trước đây có gọi điện cho anh một lần nhưng anh đã lén xóa đi, vừa rồi anh nhìn thấy em mang theo chiếc nhẫn kim cương trong vali. Chỉ vì biết chuyện đó mà anh sợ em chỉ đang thông cảm và thương hại anh . Em sẽ hủy đám cưới và đến đây tìm anh nếu em biết anh không có bệnh thì em sẽ quay lại tìm anh ấy để cưới… ” Nói đến cuối cùng nỗi lo lắng đó đã được cất lên trong giọng nói của anh.
Sau khi Trương Tiểu Du nghe thấy lời anh nói, dưới chân cô như lửa đốt đến mức không biết phải nói gì. Cô tách những ngón tay ngọc mảnh mai của anh ra một cái chế nhạo lần nữa rồi chua chát nói: “Đúng vậy, anh đoán xem. Nếu em biết anh không bị bệnh em sẽ không phải quay lại bắt anh ta kết hôn.”
Nói xong cô hất anh ra. Nắm lấy cái ôm trên ghế sô pha bên cạnh đưa tay ra sờ sờ bên trong đều có chứng minh thư và ví tiền cô cười nhìn anh. Kéo khóe miệng không cười sau đó đột nhiên lướt qua anh rồi sải bước ra khỏi cửa. Trần Phong Sinh phản ứng lại đây tự nhiên chân dài đuối kịp. Chỉ là sàn nhà quá thấp vừa kéo dép lê đuổi ra ngoài Trương Tiểu Du vừa chạy ra khỏi tòa nhà dân cư liền có một một chiếc ô tô tư nhân đang đậu ở đó. Một người đàn ông đeo kính đang ngồi trên ghế lái xe- Trương Bân. Trần Phong Sinh gào thét trong lòng muốn ngăn cản cũng đã muộn. Sau khi Trương Tiểu Du lên xe chiếc xe đã biến mất như một mũi tên thoát khỏi dây.
Chiều hôm sau Sài Gòn.
Tại một khách sạn không quá cao cấp, lễ đính hôn của em họ Chu Thị Linh và bạn trai của cô đã được chọn tại đây.
Điều kiện gia đình của người đàn ông không quá giàu có, chỉ là một gia đình lao động bình thường nên rất hài lòng với nhà dì đây, có thể coi là tương xứng nếu không gả con gái quá cao sau này sợ người ta khinh thường.
Đính hôn thực chất chỉ là hình thức bố mẹ hai bên cùng một số người thân ngồi vào bàn chúc phúc cho đôi tân lang tân nương sau đó bàn bạc chuẩn bị cho hôn lễ.
Trương Tiểu Du ngồi bên cạnh người em họ Chu Thị Linh nhìn cô ấy nhận lời chúc mừng của người thân cũng mừng cho cô ấy. Cô gái nhỏ bướng bỉnh đã lớn lên kết hôn trong nháy mắt. Cô kẹp một miếng sườn cừu chiên giòn còn chưa kịp đưa vào miệng thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Trương Tiểu Du không cố ý nhặt nó lên lại tiếp tục hành động của mình, ngược lại Chu Thị Linh người vừa mới nâng cốc chúc mừng lại gần với vẻ mặt buôn dưa lê: “Chị ơi điện thoại của chị rung muốn hết pin rồi nè.Chị thực sự không muốn nghe sao ạ? “
Cô liếc nhìn “Không nghe”
Khi cô ngồi xuống phòng của khách sạn thì điện thoại di động của cô liên tục đố chuông.
Nói cách khác khi cô trở về Sài Gòn từ Đồng Văn với chiếc túi đeo trên lưng vào tối hôm qua, các cuộc điện thoại của Trần Phong Sinh đến đồn dập nhưng cô không bao giờ trả lời và cũng không đọc hết tin nhắn từ WeChat gửi đến.
“Hình như là anh rế có chuyện gì quan trọng sao?”
Chu Thị Linh tò mò hướng về phía cô, chỉ vào màn hình điện thoại ‘Chúng ta vẫn nên nghe điện thoại chứ nhỉ”
Nghe vậy Trương Tiểu Du lần này trực tiếp duỗi tay ra đơn giản tắt điện thoại đang rung. Chà thế giới yên lặng. Nhìn thấy cô cần chặt thịt cừu một cách mãnh liệt, Chu Thị Linh từ từ ngồi trở lại vị trí ban đầu. Một lúc sau cô lại đứng dậy cầm điện thoại di động vào phòng tắm. Khi màn đêm buông xuống, Trương Tiểu Du trở về một khách sạn gần đó sau khi dự tiệc đính hôn cửa em họ mình.
Sau khi nhét thẻ phòng vào, cô trực tiếp ngã xuống giường lớn. Sau khi nhận cuộc điện thoại từ người em họ, khi vội vã về nhà vào tối ngày hôm qua cô đã gọi cho Trương Bân và nhờ anh ấy giúp đỡ.
Sau khi biết anh không bị bệnh, Trương Tiểu Du thật sự rất phẫn nộ. Nói không tức giận là nói dối, cô thực sự rất giận anh, cũng rất giận bản thân mình, vì cô mà anh ấy phải lo lắng trong vô vọng như vậy.
Mặc dù cô ít khi thế hiện bất cứ điều gì trước mặt anh, nhưng chóp mũi của cô sẽ bất giác đau nhói khi tỉnh dậy trong vòng tay anh, nhiều đêm cô không dám tưởng tượng sẽ có một ngày nào đó anh bị biến chứng trong cơ thế rời bỏ mình.