Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1814




Chương 1814

“Anh thề!” Trần Phong Sinh ăn đau, nhướng thẳng mày, không hề gãy giụa, chỉ vuốt ve khóe mắt ẩm ướt của cô, đôi mắt hoa đào phong lưu phóng khoáng trở lại mệt mỏi: “Anh sẽ không hút thuốc không uống rượu, ăn uống điều độ, bổ sung dinh dưỡng và cao lòng trắng trứng, rèn luyện thân thể! Có em ở bên cạnh anh, anh sẽ cố gắng sống thật tốt!”

Tâm trạng Trương Tiểu Du bình ổn không ít. Sau khi dùng sức ôm mặt anh, nắn mấy cái, cô vẫn cảm thấy lo lắng, bèn căn chặt răng, nói: “Anh thề độc lại địt Trần Phong Sinh mím môi mỏng, không hề từ chối. Lúc này khuôn mặt anh nhiều thêm một tia đen tối, giơ tay phải lên thề: “Được, vậy anh sẽ thề độc. Nếu anh không làm được như đã nói, vậy thì anh sẽ…”

Trương Hiểu Du đột nhiên đưa tay che lại.

Rõ ràng là cô yêu cầu anh thề độc, nhưng khi thật sự nghe anh nói ra, cô lại sợ nó sẽ linh nghiệm!

Cô nắm tay lại, nện lên ngực anh hai cái. Tuy là với anh mà nói nó không khiến anh cảm thấy đau đớn gì, nhưng ít ra cô đã hết giận, tâm trạng căng thẳng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Cầm thú, cho dù bọn họ biết thì có sao.

Một đám sói mắt trắng, cũng không biết là ai đã truyền thụ kỹ thuật cho bọn họ!

Công tác viện tàng tạm ngừng, chúng ta có thể đi chữa bệnh từ thiện. Thị tr bên dưới còn rất nhiều vùng núi nhỏ, phương tiện không được đầy đủ, có rất nhiều người cần người như anh! Dù sao đi nữa, mặc kệ ra sao, cũng có em luôn ở bên cạnh anh!”

Trần Phong Sinh nhíu mày, gật đầu nói: “Biết rồi, không bỏ lại em đâu!”

“..” Khóe miệng Trương Tiểu Du co giật.

Rõ ràng là cô đi với anh, sao lại như ngược lại rồi!

Hai chân cô không kịp phòng bị đã bị anh ôm lên khỏi mặt đất, Trương Tiểu Du kêu nhỏ một tiếng, bị anh ôm vào trong lòng, đi nhanh về phía phòng ngủ Cô bị dọa sợ, giận dữ mà nắm mặt anh một phen Đêm dài im lặng, chỉ có tiếng nỉ non của đôi tình nhân.

Trương Tiểu Du kề sát vào trong lòng anh, có hơi để ý chuyện lỡ lời ban nấy, nũng nịu mà oán giận: ‘Đều tại anh cả!”

“Ừ, trách anh!” Trần Phong Sinh miễn cưỡng nhếch môi Tay cô ôm lấy thắt lưng tinh tráng của anh, dán mặt mình vào trong lòng anh, cố gảng càng sát vào một chút để nghe tiếng tim kia đậ ầm thú, sau này không cho anh nói như vậy nữa!”

Trong lúc ngón tay Trần Phong Sinh lưồng vào sợi tóc cô, đáy mắt hoa đào gợi sóng nhộn nhạo dịu dàng xen lẫn vẻ kiên nghị: “Yên tâm, nhất định anh sẽ trở thành người mắc bệnh AIDS sống lâu nhất!”

Trương Tiểu Du nghe xong lời anh, không nhận ra mà cười khúc khích vui vẻ.

“Chỉ là có chuyện này thật sự đáng tiếc!” Trần Phong Sinh bỗng dưng nói thêm một câu.

“Chuyện gì?” Trương Tiểu Du theo bản năng hỏi tiếp, chỉ cô là lập tức cảm thấy có hơi hối hận Mắt hoa đào của Trần Phong Sinh sáng lên trong bóng đêm, bên trọng đều là ánh sáng u ám: ‘Không thể mây mưa thất thường với em!”

Trương Tiểu Du: “.. Quả nhiên, biết ngay là anh không có lời hay để nói mài Trần Phong Sinh bỗng nhiên kéo chăn lên: “Chỉ là, thật ra hiện tại em có thể thỏa mãn anh trước một chút!”

Trương Tiếu Du khế gọi nhỏ: “Đừng mà.

Cuối cùng, phản kháng không có hiệu quả.

Ngày hôm sau, Trương Tiểu Du không đi làm, cô bị cảm.

Đêm qua vì bị thối gió lạnh ngoài ban công, tóc lại không được sấy, khiến sáng sớm hôm nay cổ họng cũng đau vô cùng. Nước mũi các thứ, giọng nói chuyện cũng huhu.

Trần Phong Sinh vô cùng căng thẳng. Tuy cô cường điệu là chỉ bị cảm thường, nhưng anh vẫn lái xe đưa cô đến bệnh viện. Mãi đến lúc xác định được thật là cô chỉ bị cảm lạnh thôi, anh mới trở nên yên tâm, chỉ là cũng phải đi xét nghiệm máu, mới nhận thuốc về uống.

Bị ủ trong ổ chăn cả ngày, mồ hôi xuất ra không ít, Trương Tiểu Du cảm thấy cả người không còn chút đau nhức nào nữa, cơ thể cũng dần khôi phục tinh thần. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đặc biệt xinh đẹp.