Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1802




Chương 1802

Trần Phong Sinh lấy lòng bàn tay to vuốt ve hai lần, trong mắt đào hoa có chút ý cười, có chút mê hoặc, lại có chút thâm thúy: “Cá Vàng nhỏ, anh đã lâu không thấy em ghen tị”

“,„” Trương Tiểu Du không nói nên lời Quá lười để ý đến anh, cô trợn mắt đẩy cửa bước xuống xe. Trần Phong Sinh nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô đang đi vào khuôn viên trường cho đến khi cô biến mất trong đám trẻ đang xách cặp đi học, anh mím môi lại, rồi mới khởi động xe rời đi.

Bệnh viện.

Hôm nay khối lượng công việc của Trần Phong Sinh rất ít, không có cuộc.họp trao đổi kỹ thuật nào. Anh chỉ có một cuộc hội chẩn trực tiếp. Hiện tại anh sắp chuẩn bị tan sở vì không có bệnh nhân. Anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi ra ngoài hành lang. Anh lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi đi: “Em tan lớp chưa?”

“Anh hỏi làm gì đấy? “

Ngay sau đó, cô trả lời.Thông qua màn hình điện thoại anh cũng có thể cảm nhận được sự phẫn uất sâu sắc của cô. Môi Trần Phong Sinh không khỏi cong lên, nghĩ đến lúc sáng hai má phồng lên, bĩu môi, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào, cả khuôn mặt tuấn tú cũng ánh lên một tia mềm mại.Nếu có ai nhìn thấy nụ cười này của anh thì chắc chắn người đó sẽ bị nó thu hút . Trần Phong Sinh nhướng mày, gửi một tin nhắn nữa, bả khi tan sở, thấy cô đáp lại bắng một câu ngắn gọn điện thoại vào túi áo khoác trắng.

Anh mỉm cười rồi cất lời rằng anh sẽ đón cô sau.

Khi anh chuẩn bị quay trở lại văn phòng, một người bất ngờ chặn đường anh.

“Bác sĩ Trần”

Trần Phong Sinh nhìn nữ y tá trước mặt, nghiêm nghị hỏi: “Tiểu Triệu, cô không sao chứ; “Kỳ thật không sao.” Tiểu Triệu khoanh tay trước mặt, từ xa nhìn lại các nữ đồng nghiệp đang nhìn bọn họ vẻ mặt càng ngày càng háo hức: “Bác sĩ Trần tôi chỉ muốn hỏi anh có thời gian tối nay không? Gần đây có một bộ phim rất hay, đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng của Âu Mỹ. Các bạn nam đều sẽ thích nó?

“Xin lỗi, tôi không có thời gian” Trần Phong Sinh trực tiếp từ chối.

Đương nhiên anh không có thời gian, anh còn phải nhanh chóng di đón người phụ nữ của mình đi tan sở. Thấy anh lại từ chối, Tiểu Triệu không khỏi có chút áy náy bước tới nói: “Bác sĩ Trần, nếu anh không thích xem phim mà thích nấu ăn, tôi vẫn có thể nấu ăn với anh. Làm gì cũng được: Nếu câu trước là bình thường, thì hàm ý của câu cuối là điều hiển nhiên. Nhìn nữ y tá đang chờ mong trong mắt, Trần Phong Sinh nhíu mày “Xin lỗi Tiểu Triệu, cô có hiểu lầm gì không?”

Khuôn mặt anh trở lên nghiê túc, nhắc nhở không hề nể mặt: “Khi tôi đưa cô về nhà vào ngày hôm đó, tôi nên nói rõ với cô rằng tôi chỉ nhờ cô diễn với tôi. Tôi đối xử với cô chỉ với tư cách là đồng nghiệp và cấp dưới, tôi không có bất kỳ ý tưởng nào khác và tôi hy vọng cô đừng suy nghĩ nhiều”

Nói xong, Trần Phong Sinh đi qua một bên rồi rời đi. Vào phòng làm việc, anh lại lấy điện thoại di động ra bấm dãy số trong hồ sơ, nhếch môi mỏng “Là hoa hồng hồi sáng tôi đặt…”

Trương Tiểu Du bước vào tòa nhà dạy học trên tay cầm một cuốn sách. Cô vẫn còn tiết học cuối cùng vào buổi chiều, mặc dù cô cảm thấy thoải nhất khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của lũ trẻ hàng ngày, nhưng hôm nay cô ấy không thể nâng cao năng lượng, cô vẫn có chút tức giận. Ai bảo đây là trái đẳng do chính cô ấy gieo ra cơ chứ. Khi cô chuẩn bị bước lên tầng 2, một nữ sinh quàng khăn đỏ chạy lại nói: “Cô giáo Trương”

“Hả?” Trương Tiểu Du cười.

Nhìn thấy một nữ sinh cầm trên tay một đóa hoa hồng, thông thường người ta sẽ tặng hồng vàng, hiếm thấy cũng có màu xanh lam, nhưng đây là lần đâu tiên cô nhìn thấy bó hồng nhung đẹp như vậy.

Khi thấy bông hồng là được tặng cho mình, cô ngạc nhiên đến mức không thể khép miệng, nghi hoặc hỏi: “Đây là cho tôi sao?”

“Vâng” Nữ sinh gật đầu nói thẳng.

Trương Tiểu Du ngạc nhiên, đưa tay ra nhận lấy đóa hoa, nhưng không thể đáp lại: “Tại sao em lại gửi hoa hồng cho tôi? Em lấy ở đâu vậy?”

Nữ sinh lanh lảnh đáp: “Là một anh trai nhờ em đưa cho cô.”

Anh trai? Trương Tiểu Du sững sờ. Nhìn bông hồng trong tay, cô vẫn không hiểu cái gọi là anh trai ở đây là ao, cô lắc đầu, cầm lấy bông hồng đi lên lầu, đi được nửa đường thì có một người khác đi tới.