Chương 1801
Làm thế nào mà cô cảm thấy rằng kích thước của Trần Phong Sinh ngày càng lớn. Trương Tiểu Du hai má có chút đỏ lên, vén chăn bông lên, không muốn ngủ nữa, đi dép lê vào rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Phòng tắm năm giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách, cửa ra vào năm chéo đối diện với hướng nhà bếp, cô cầm bàn chải đánh răng trên tay, nhìn chãm chăm vào bóng dáng cao lớn trong bếp một lúc.
Trương Tiểu Du chợt nhận ra mình đang phạm phải một tội ác, cô nhanh chóng lắc đầu. Súc miệng xong, cô đặt cốc và bàn chải đánh răng lại chỗ cũ, lau miệng rồi nhẹ nhàng đi vào nhà bếp.
Trên bàn đã có sẵn cháo kê, bún canh. Trương Tiểu Du kéo ghế ra, gắp bún ở bên cạnh định cần một miếng để giải tỏa sự tham ăn thì điện thoại chợt rung lên.
Có vẻ như có tin nhắn văn bản được gửi đến. Trương Tiểu Du tò mò đưa tay cầm l ện lên một dãy số lạ lắm, cô hơi khó hiểu, vô tình chạm nhẹ vào giữa các ngón tay đã mở ra. Có vẻ bất lịch sự khi nhìn trộm điện thoại di động của ai đó.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Du định đặt nhìn một trong hai nhân vật trên đó mắt cô lại mở to. Nội dung tin nhắn : “Bác sĩ Trần, tôi là Dịch Tuyền. Thời tiết bên anh có gần đây trời có nắng. Hôm qua tôi cùng một nhóm bạn đi Đồng Văn. Tôi có thể sẽ đến Bình Văn trong một vài ngày nữa. Anh có thời gian để dành thời gian cho tôi không? Bí mật nói cho anh biết, tôi đã mơ thấy anh đêm qua “
Dịch Tuyền? Vẻ mặt của Trương Tiểu Du không thể đoán trước được. Tại sao cô lại quên chuyện này, người bên kia đã kéo mình đi tỏ tình trước đó. Hít một hơi thật sâu, Trương Tiểu Du trượt ngón tay xuống thấy hộp thư chứa rất nhiều tin nhắn văn bản tất cả đều là tin nhắn của Dịch Tuyền, cứ hai ngày lại có một tin nhắn. Nội dung gần giống nhau, và không có dòng chữ nào giữa các dòng. Không khó có thể thấy rằng đây là một bức thư tình. Trần Phong Sinh từ phòng bếp chiên trứng, nhìn thấy cô đã ngồi ở bàn ăn, liền nói: “Cá vàng nhỏ, em có thể ăn được rồi”
“Có chuyện gì vậy?” Thấy cô nhìn mình chăm chảm, anh nhướng mày.
“Tự mình xem đi” Trương Tiểu Du lại đặt điện thoại lên trước mặt, tức giận, cười “Em tưởng rằng anh đã lựa chọn buông tay sau khi biết tình trạng của mình, một mình anh ở đây. Không ngờ hoa đào của anh khá ẩm ương.”
Trần Phong Sinh cầm lên xem, nhíu mày: “Cô ấy không phải là đồng nghiệp của anh sao?”
“Chính là cái này” Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi. Khẽ nâng cảm lao.
về phía điện thoại, hai má phồng lên “Hai người các ngươi xa nhau như vậy, mà còn nhắn tin hẹn hò nhau qua lại”
“Ừm, chuyện này anh có thể giải thích” Trần Phong Sinh từ từ nói.
“Anh giải thích đi” Trương Tiểu Du ôm vai nói. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Sau khi anh trở về Bình Văn, một ngày nọ anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cô ấy nói rằng là đồng nghiệp của em ở Nam Phi. Chắc em cũng có ấn tượng đó”
Trần Phong Sinh gõ ngón tay như ngọc trên màn hình điện thoại, trực tiếp xóa hết tất cả tin nhắn văn bản. Bây giờ với đôi lông mày lười biếng và giọng điệu nghiêm khắc, “Vì cô ấy là đồng nghiệp của em nên anh không chặn nó. Anh chưa đọc hay trả lời tin nhắn. Anh không biết làm thế nào cô ấy có số điện thoại di động của anh” Nói xong, anh dang rộng lòng bàn tay ra thể hiện câu chuyện đã kết thúc.
Trương Tiểu Du muốn phát tác nhưng không được. Cô cảm thấy vô cùng đau lòng bởi chính cô là người đã cho số điện thoại.
Đây không phải là do cô tự bê đá đập chân mình sao? Trương Tiểu Du bi thương ôm trán. Sau hơn một giờ lái xe, chiếc xe địa hình màu trắng dừng trước cổng trường trong ánh nắng ban mai. Trương Tiểu Du giơ tay mở khóa dây an toàn, trên đường đi đến đây cô quay đầu không nhìn anh mà nhìn ra ngoài cửa kính, cố ý không để ý đến anh. Cô cảm thấy cái cổ của mình quay đến đau. Cô bình tĩnh không để lộ ra ngoài, vẫn mặc kệ anh. Trần Phong Sinh vươn tay chọc vào đôi má phồng lên của cô, trong miệng đột nhiên có một lưồng hơi thở ra, hai má cô liền xẹp xuống. Trương Tiểu Du cáu kỉnh hất tay đi, liền nghe thấy tiếng cười trầm đục của anh, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì vậy?”