Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 180: Mình Thất Tình Rôi






Giữa chừng, cô dừng lại hai lần mới nói được một câu hoàn chỉnh.


Động tác của Hoàng Trường Minh lập tức khựng lại, anh nhíu mày: "Đừng đùa nữa.

"Chúng ta chia tay đi!"
Lam Ngọc Anh lặp lại lần nữa câu nói này, còn kiên định hơn ban nãy một chút
Đôi mắt u ám của Hoàng Trường Minh hơi nheo lại, đồng tử gần như co rút nhanh chóng dưới ánh đèn, nhưng tay anh vẫn đang vuốt ve cắm cô, cảnh cáo cô: "Lam Ngọc Anh, đừng cây được cưng chiều mà làm nũng, đang yên đang lành giở trò gì vậy?" "Em nghiêm túc đấy." Lam Ngọc Anh mím chặt môi, nhìn thẳng vào mặt anh.


Tuần trước tuy rằng cô bay tới Ma
Cao nhưng trên thực tế, hai người họ chỉ thật sự quấn lấy nhau một tối mà thôi.


Từ lúc vào cửa, Hoàng Trường Minh đã khó mà kiểm soát bản thân mình.

Từ ngày gặp cô, khao khát ngủ vùi suốt ba mươi năm đã thức tỉnh toàn bộ, gần như anh lúc nào cũng nhớ đến cô.

Có điều, bây giờ mọi sự rục rịch, kích động sôi trào trong mạch máu đều vì vài ba câu của cô mà tắt ngấm như bị dội nước.


Lần này, Hoàng Trường Minh đứng lên, lùi xuống đuôi giường, gay gắt nhìn cô từ trên xuống, như chỉ muốn nhìn thấu cô đến tận cùng vậy.

"Em đang đùa với anh sao? Không vui đầu"
Lam Ngọc Anh chậm rãi ngồi dậy.


Ở góc độ này, cô buộc phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh.


Tuy rằng trên khuôn mặt không có sự thay đổi cảm xúc quá rõ nét, nhưng Lam Ngọc Anh biết, thật ra trong lòng anh giận dữ vô cùng, hai khóe miệng đã bắt đầu căng ra rồi.


Cô ngồi thẳng lưng, lặp lại: "Hoàng Trường Minh, em hoàn toàn nghiêm túc.

"Em không muốn tiếp tục hẹn hò với anh nữa.


Đôi nào yêu nhau cũng có thể đi tới kết cục chia tay, đây là chuyện rất bình thường.

Em hy vọng anh có phong độ một chút, sau khi chia tay, đừng quấy rầy em." "Nguyên nhân?" Hoàng Trường Minh quát....!Lam Ngọc Anh bặm môi.

"Anh đang hỏi em đấy." Hoàng
Trường Minh lại quát.


Lam Ngọc Anh rụt vai lại, hơi e sợ nhưng vẫn buồn bã ngẩng đầu, đau khổ chỉ ra sự thật "Hoàng Trường Minh, anh có vợ chưa cưới "Em biết rồi sao?" Hoàng Trường Minh như chết sững.


Thấy anh ngẩn ra, lòng Lam Ngọc Anh đau đớn như có ai đâm gai vào vậy.


Ngoài cái chết sững ấy khiến cô cảm thấy buồn ra, còn vì anh không hề phủ nhận.


Cũng phải, dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến rồi, hà tất phải ôm theo chút hy vọng mong mạnh, bây giờ thì ảo vọng đã vỡ vụn hoàn toàn rồi.


Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, run rầy, ra sức nằm chặt tay lại.

Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của mình, còn mang theo vài phần tự chế giễu: "Hoàng Trường Minh, em biết anh chỉ có cảm giác với cơ thể của em, thế nên bao lâu nay mới không chịu buông tay.

Anh đưa ra đề nghị hẹn hò có lẽ cũng chỉ muốn tìm một cái cớ để tiếp tục ngủ với em mà thôi.


Từ khi anh chuyển tới sống đối diện, cô vẫn luôn giữ thái độ đề phòng.


Nhưng cuối cùng vẫn cứ từng bước đảm chìm mà không thể tự kiểm soát, không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy tới Ma Cao làm ẩm giường cho anh, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.


Thật ra có khác gì trước kia đâu?
Chẳng qua nói dễ nghe hơn một chút, lấy hình thức hẹn hò để lấp liếm mà thôi.


Ngốc, thật ngốc.


Cảm giác được tiếng nuốt nước bọt của anh, sau đó là ngữ khí lạnh lẽo, không dám tin: "Lam Ngọc Anh, hóa ra em nghĩ như vậy sao?" "Hả? Nói đi! Em nghĩ như vậy sao?"
Nghe anh lặp lại câu hỏi một lần nữa, Lam Ngọc Anh vô thức ngẩng đầu lên.


Trái tim như bị đâm một nhát.


Ảnh đèn trên đỉnh đầu sáng rực, nhưng trong đôi mắt kia chỉ toàn bóng tối, biểu cảm trên gương mặt gần như có thể hình dung bằng từ "đau lòng.

"Phải!" Lam Ngọc Anh nằm chặt hai tay lại, găng sức tìm lại giọng nói, cổ gắng không để bị ảnh hưởng: "Hoàng Trường Minh, ban đầu chúng ta hẹn hò với nhau là đội bên tình nguyện, em hy vọng chúng ta kết thúc cũng vui vẻ.

Đây là quyết định của em, em mong anh tin trọng.

Nếu anh đồng ý, em có thể coi anh như bạn bè.

Nếu anh không chấp nhận, chúng ta cũng có thể làm người xa la." "Em chắc chứ?" Hoàng Trường Minh nhìn cô, nhạt nhòa lên giọng.


Khung cảnh và cuộc đối thoại này có phần quen thuộc.


Lần hai người kết thúc giao dịch, cô đề nghị, anh cũng từng hỏi có như vậy.



Khuôn cảm cứng đờ của Lam Ngọc Anh hưởng xuống: "Ừm.

không có tiếng đá cửa nặng nề vọng tới như lần đó.


Hoàng Trường Minh chỉ đứng đực ra đó, không gào thét, không nổi giận lôi đình, đôi mắt nheo lại cứ nhìn cô chăm chẳm, ánh sáng trong đó như bị dập tắt.


Dưới cái nhìn gắt gao ấy, Lam Ngọc Anh giơ tay chạm lên mặt mới phát hiện chẳng biết nước mắt mình đã chảy ra từ lúc nào.


Trước mặt có một bóng đen ập xuống, Hoàng Trường Minh củi người, dùng ngón tay cái từ từ lau đi nước mắt của cô.


Có một đôi lông mày được phóng to, sát lại gần, dưới mi mắt có nhiệt độ nóng bừng từ đôi môi truyền tới Lâm Ngọc Anh choàng tỉnh mới ý thức được anh đang hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Mí mắt run rẩy, cô hoảng hốt nghiêng đầu né tránh.


Hoàng Trường Minh cũng không kiên trì, chống hai cánh tay ở hai bên người cô, tầm mắt nhìn thẳng vào cô.

"Lam Ngọc Anh, đây là lần thứ hai em khóc vì anh "..." Trái tim cô thật lại.


Sau đó, cô nhìn thấy anh đứng lên lại, rút bao thuốc lá từ trong túi quân ra, lấy một điều, nhưng không hút, chỉ vận về trong tay, nhẹ nhàng mơn man như cách anh lau nước mắt cho cô ban nãy.


Anh không nhìn về phía cô mà nhìn vào một khoảng vô định nào đó.


Khi lên tiếng lần nữa, giọng anh đã lạnh lẽo hơn mấy phần: "Ngọc Anh, tốt nhất em hãy suy nghĩ thật kỹ.

Không phải lần nào anh cũng sẽ quay đầu đầu."
Từng đợt căng thẳng tràn qua trái tim Lam Ngọc Anh, vì xung hồ của anh, cũng đồng thời vì những lời anh nói sau đó.


Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, anh đúng là không cần quay đầu, vì vợ chưa cưới của anh đã quay về rồi...!"Em đã nghĩ kỹ rồi." Cuối cùng cô cũng bật thành tiếng.


Điều thuốc trong tay Hoàng Trường Minh bị bẻ gãy, nhưng bờ môi anh thì hơi mấp máy.

Anh rướn môi cười.

"Bỏ đi.



Lại là hai chữ này.


Điều thuốc được vứt xuống dưới sản, cùng với động tác quay người, xoay lưng về phía cô.

Hoàng Trường Minh giấu cơn giận dữ u ám sải bước rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên bên ngoài.


Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại.

Bỏ đi, vậy thì thôi, đây chẳng phải là những gì cô muốn sao?
Cô chợt nhớ lại lúc hai người mới bắt đầu hẹn hò, Hoàng Trường Minh nói mình giống cô, khi ấy cô còn kinh ngạc hỏi anh vẫn độc thân bao nhiêu năm qua sao, anh đã đưa ra một đáp án khẳng định.


Ừm, thật ra anh cũng đầu lừa gạt gi mình.


Anh quả thực độc thân, không có bạn gái, nhưng mà anh có vợ sắp cưới.


Từng tiếng chuông di động vang lên, tiếng rung bật ra trong túi áo, khiến tử chi của cô cũng tê dại theo.


Lam Ngọc Anh rút ra, cố gắng mở to mát mới khiến tầm nhìn mơ hồ trở nên rõ nét hơn.

Là bạn thân Trương Tiểu Du gọi tới.

Cô bắt máy, đầu kia là chất giọng tràn đầy sinh lực: "Ngọc Anh, cậu làm gì đó? Sao giờ mới nghe điện thoại.

Mình gửi cho cậu link sản phẩm đó, đã nhìn thấy chưa? Mua đôi thì giá hời, siêu rẻ, chúng ta mua chung đi." "Ngọc Anh, cậu sao vậy?"
Dường như rất lâu không thấy cô lên tiếng, Trương Tiểu Du vội hỏi.


Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng không cần giấu giếm nữa, nghẹn ngào lên tiếng: "Tiểu Du, mình thất tình rồi..."