Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1790




Chương 1790

“Ồ, vậy sao..” Trương Tiểu Du bất đắc dĩ nhíu mày.

Dừng một chút, cô lại đưa mắt nhìn anh, giống như lơ đãng hỏi: “Cầm thú, không phải là anh cố ý làm hỏng đấy chứ?”

“Dĩ nhiên là không phải!” Trần Phong Sinh giống như bị giãm phải đuôi vậy.

Trương Tiểu Du thấy anh phản ứng kịch liệt như vậy, liền nháy mắt một cái “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh kích động như vậy làm cái gì!”

“Khụ, anh đâu có kích động!” Trần Phong Sinh nắm tay che lại đôi môi mỏng, vẻ mặt rất không được tự nhiên, dường như cũng cảm giác được mình phản ứng hơi lớn, cặp mắt đào hoa lay động nói: “Buồn ngủ rồi, anh về phòng ngủ bù!”

Nói xong anh cũng xoay người đi về phía phòng ngủ dành cho khách.

“Cẩn thận khung cửa!”

Trương Tiểu Du tốt bụng nhắc nhở anh từ phía sau.

Nhưng mà vẫn chậm. Bắp chân Trần Phong Sinh vẫn va vào đó, phát ra tiếng “ầm” không nhỏ. Anh hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng không thể hiện ra ngoài, kéo cái chân bị thương kia vào trong phòng.

Còn nói không ghen!

Giả bộ đi, anh tiếp tục giả bộ đi!

Trương Tiểu Du không thể nhịn cười nổi nữa, tiếng cười to vang ra.

Thật ra thì làm gì có ngắm mặt trời mọc gì đó. Cô và Trương Bân hiện tại còn chưa được xem là đồng nghiệp chính thức, hai người còn chưa cho nhau số điện thoại. Có điều cô cố ý thử anh, muốn nhìn anh ghen mà thôi.

Cởi bỏ chiếc khăn lụa trên cổ, Trương Tiểu Du xoay người đi về phòng ngủ, cởi áo khoác, rồi đến áo ngủ, trực tiếp vén chăn lần nữa chui vào, ngáp dài một cái rồi tiếp tục ngủ!

Chạng vạng, Trần Phong Sinh dùng chìa khóa mở cửa Có ánh hoàng hôn chiếu vào phòng khách, mơ hồ kèm theo tiếng nói chuyện.

Có khách tới nhà…

Trần Phong Sinh lúc này nhíu mày, chẳng lẽ lại là giáo viên tiểu học gì đó kia? Lế nào cô hẹn người ta đến nhà?

Thường chỉ được thực hiện trong dịp năm mới hoặc lễ hội. Hơn nữa người dân Đồng Văn đều rất chất phác, khi nhà ai có việc này đều sẽ mời rất nhiều người cùng đến chung vui.

Trần Phong Sinh sau khi biết chuyện thì khẽ nói: “Chị à, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi!”

Có lẽ đối với bệnh nhân, bác sĩ bọn họ đều là những người có bàn tay kỳ diệu, nhưng đứng ở góc độ của anh, đây chỉ là một chuyện nên làm.

Chị kia nghe anh nói như thế thì lập tức nói: “Bác sĩ Trần, tôi làm như thế chỉ là muốn thể hiện chút tâm ý, không hề có ý tứ gì khác! Anh nế mặt tôi đích thân đến đây, anh nhất định phải đồng ý, nếu không tôi sẽ không đi đâu!”

Thấy vẻ mặt kiên quyết trên mặt chị, nghĩ đến lần kiểm tra lại lần trước, chị ta kích động đến thiếu chút nữa quỳ xuống cảm tạ mình, Trân Phong Sinh cuối cùng không thể từ chối thịnh tình: “Được rồi!”

“Thật tốt quá!” Chị ta rất vui vẻ.

Thành công mời được anh, mục đích đến đây của chị ta cũng đã hoàn thành, liền không có ý muốn ngồi lại nữa, tỏ ý không quấy rầy, phải về nấu cơm cho mọi người trong nhà, sau đó chị ta liền kéo con trai vội vã rời khỏi.

Trương Tiểu Du tiễn hai mẹ con họ tới cửa.

“Bác sĩ Trần, cứ quyết định thế nhé!” Chị ta bước ra đến huyền quan, vẫn không quên xác nhận lại lần nữa. Hơn nữa ánh mắt còn nhìn về phía hai người họ: “Ngày mai anh và chị Trần nhất định phải đến đấy, hai người không đến tôi cũng không ăn cơm nữa! Cục cưng, mau tạm biệt bác sĩ Trần và cô Trần đi!”

Đứa nhỏ lập tức nói giòn tai “Tạm biệt!” Trương Tiểu Du mặt mày vui vẻ.

Tạm biệt chú, tạm biệt cô!”

Đưa mắt nhìn hai mẹ con đi xuống lầu, cửa an ninh lại đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Phong Sinh nhướng mày “Chị Trần là chuyện thế nào?”

Cặp mắt đào hoa kia nhíu lại, Trương Tiểu Du ho nhẹ một tiếng, dùng tay ôm lấy bả vai, mặt không chút thay đổi nói: “Em không biết! Anh nhìn em làm gj, là chị ấy gọi như thế, em không có cách nào!”

Trần Phong Sinh nhíu mày.

Thấy anh vẫn nhìn mình chấm chắm, Trương Tiểu Du nhướng mày, giống như người lớn nói với cô dâu nhỏ: “Còn nhìn gì nữa, mau đi nấu cơm đii”

Trần Phong Sinh: ”..”