Chương 1771
Mắt hạnh của Tống Giai Lệ nhìn cô: “Khi từng du học ở New York, Phong.
Sinh đã trải qua một lần bắt cóc chắc cô cũng biết?”
“Ừm” Trương Tiểu Du mở miệng, chậm rãi nói tiếp: “Là cô cứu anh ấy! Sau này anh ấy nói với tôi may mà cô không màng nguy hiểm theo dõi bọn bắt cóc và báo cảnh sát, trước khi anh ấy bị súng bắn đã cứu được anh ấy, nếu không anh ấy đã bị giết rồi. Sau này cô còn bị liên lụy trả thù, bị thương nắm viện hơn nửa tháng”
“Đúng vậy” Tống Giai Lệ gật đầu.
Cô ta bưng cà phê uống hai ngụm nhuận miệng, sau đó lại nói tiếp: “Chỉ có điều không chỉ đơn giản nằm viện hơn nửa tháng như vậy. Sau đó tôi phát hiện mình mang thai, không biết bố đứa bé là ai. Tối đó đàn ông tìm tôi báo thù quá nhiều, vậy nên tôi bắt buộc lựa chọn bỏ đứa bé đi. Nhưng sau đó lại bị xuất huyết mất tử cung, không thể mang thai được nữa”
“Cô Tống, cô…” Trương Tiểu Du sững sờ.
Tuy Tống Giai Lệ tận lực miêu tả qua loa, không nói rõ cụ thể nhưng cùng là phụ nữ, cô sâu sắc cảm nhận được chuyện này với phụ nữ mà nói là một đả kích quá lớn, sẽ tạo thành tổn thương thế nào.
“Trước giờ cô chưa từng nghĩ, đẳng sau lại có chuyện đáng sợ như vậy!
Tống Giai Lệ nói tiếp: “Trong lòng Phong Sinh rất tự trách và hổ thẹn, nghĩ là do anh ấy nên mới hại tôi thành ra như thế. Trong lòng anh ấy luôn tràn ngập cảm giác tội lỗi, chịu đủ cần rứt lương tâm, vậy nên mới muốn giúp tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân với Nguyễn An. Anh ấy cảm thấy những thứ đó đều là trách nhiệm của mình!”
“Lúc đầu anh ấy biết chân tướng sự việc, tôi cầu xin anh ấy không để người thứ ba biết được, anh ấy đã đồng ý với tôi!” Tống Giai Lệ thở dài, giải thích thay Trần Phong Sinh: “Tôi không nghĩ anh ấy vẫn luôn giữ bí mật này thay tôi, không nói cho cô biết. Tôi nghĩ chắc anh ấy cảm thấy chuyện này với phụ nữ mà nói là một vết nhơ rất lớn, lại thẹn với tôi nên mới không thể mở miệng!”
Trương Tiểu Du vẫn ngây ngẩn ngồi đó.
Dường như có lông chim nhỏ bay vào trong tai, khiến lòng cô giật mình, sau đó đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Biết được hai người họ thế mà lại chia tay không ở bên nhau, Tống Giai Lệ cảm thấy là do bản thân. Vậy nên mới nghĩ phải nói chân tướng sự thật cho cô, không muốn khiến hai người có hiểu lầm.
Tống Giai Lệ thấy vẻ mặt Trương Tiểu Du sững sờ ở đó, môi đỏ cô ta mấp máy, nụ cười có chút chua xót lại nghiêm túc nói: “Cô Trương, năm đó khi Trân Phong Sinh rời khỏi New York, anh ấy sớm đã cắt đứt đoạn tình cảm của chúng tôi rồi. Hơn nữa thậm chí tôi cảm thấy, trước khi gặp được cô, thực ra không có người nào thật sự vào được lòng của anh ấy. Sau khi gặp cô, lòng anh ấy chưa từng có người khác..”
Trương Tiểu Du nằm chìa khóa, thất thần đứng đó.
Mãi cho đến khi bên cạnh có tiếng động truyền đến, là tiếng cửa lối đi an toàn bị người khác đẩy ra, có nhân viên vệ sinh cầm cây lau nhà khom người quét dọn vệ sinh.
Trương Tiểu Du bừng tỉnh hồi thần lại, lúc này cô mới phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa nhà, chìa khóa đang cảm vào ổ.
Sau khi uống cà phê với Tống Giai Lệ, hai người ra khỏi quán liền tạm biệt, cô bắt một chiếc taxi trở về. Lúc đó cô đã hoàn toàn quên mất chuyện chồng chưa cưới sẽ đến đón mình.
Văn khóa cửa, cô chầm chậm bước vào trong.
Đầu cô đến giờ vẫn là một mảnh trống không, bên tai ong ong lời nói của Tống Giai Lệ.
Trần Phong Sinh nhiều lần đi giúp đỡ bạn gái cũ, cô tưởng là anh chỉ lấy danh nghĩa muốn đền ơn, thực ra trong lòng căn bản không thể đặt xuống được đoạn tình cảm đó. Dù sao thì hai người họ từ mười lãm tuối đã quen biết nhau, ngày tháng dài như vậy không phải có thể dễ dàng xóa đi. Thế nhưng hiện giờ…
Trương Tiểu Du nhớ lại bản thân không chỉ một lần từng hỏi anh, có thể đừng quan tâm đến Tống Giai Lệ nữa không. Lần đầu tiên anh nói tạm thời không thể, lần thứ hai lại không trả lời.
Bởi vì trong lòng anh có nợ, bắt buộc phải trả…
Trương Tiểu Du liếm môi, hồ nước trong lòng giống như bị từng viên đá đánh vào, dao động long trời lở đất, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại được.