Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1752




Chương 1752

Trần Phong Sinh lại như đã sớm dự đoán được cô sẽ làm như vậy, trước khi cô khép răng nanh lại một giây anh đã kịp thời kết thúc.

Nụ hôn này rất ngắn nhưng khi Trương Tiểu Du được anh buông ra lại vẫn nhìn thấy rõ cơ ngực dưới lớp áo sơ mi của Trần Phong Sinh phập phồng kịch liệt. Cô lại có cảm giác không may bị chó cần lần nữa.

Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn Trần Phong Sinh, giơ tay dùng sức lau môi ‘Vẻ tức giận trên mặt cô rất sinh động, đồng thời vẻ ghét bỏ cũng đặc biệt rõ ràng, Trần Phong Sinh nhếch mày thật cao.

Dám ghét bỏ anh?

Môi mỏng Trần Phong Sinh hơi cong lên, khi Trương Tiểu Du hạ tay xuống, anh lại bất ngờ không kịp phòng bị mổ lên miệng cô, sau đó xoay người mở cửa ghế phó lái trực tiếp nhanh chóng cúi người chui vào trong xe, xe jeep nghênh ngang rời đi Đèn tín hiệu màu đỏ sáng lên, tất cả xe đều giảm tốc độ dừng lại Trần Văn Sáng búng tàn thuốc, liếc nhìn người bên cạnh: “Cậu Trần, chú cũng được đó!”

Tuy đã chạy cách một đoạn xa, qua kính xe cũng đã không nhìn thấy khu nhà trọ kia nữa, nhưng bộ dáng tức giận bừng bừng của Trương Tiểu Du bị em trai mình chọc giận giơ chân vẫn còn phảng phất ngay trước mắt.

“Thường thôi!” Trân Phong Sinh lười biếng nói.

Anh nhả ra một làn khói, giơ tay lên vuốt ve khóe môi tựa như đang nhớ lại dư vị vừa rồi Trên mặt Trần Văn Sáng hiện vẻ nghiêm túc, không nhanh không chậm nhắc nhở: “Không phải nghe nói cô ấy có chồng chưa cưới sắp gả cho người ta à? Sao nào, chú vẫn chưa hết hy vọng à?”

“Vậy còn cháu gái nhỏ làm bác sĩ kia của anh thì sao?” Mắt đào hoa của.

Trần Phong Sinh liếc qua, chậm rì rì trực tiếp đem vấn đề hất trở về: “Anh có thể hết hy vọng?”

Trần Văn Sáng trầm mặc không nói gì.

Nếu cẩn thận nhìn có thể nhìn thấy đường cong khóe miệng anh ta đang căng chặt.

Đèn tín hiệu lại khôi phục, xe lần lượt chạy đi. Trần Phong Sinh hứng thú nghiêng người qua, lười biếng trêu ghẹo: “Lại nói, anh đã thoái thác không ít buổi xem mắt của ba bên kia, anh cả, anh cũng không thể dùng tay cả đời chứ?”

Bỗng nhiên xe jeep chợt két một cái. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Phong Sinh bất ngờ chưa kịp phòng bị, thuốc ngậm trong miệng rơi xuống trên tay, anh bị đầu thuốc làm bỏng hí lên một tiếng, xoa lung tung chấm lửa nhỏ đi Trần Văn Sáng thản nhiên nhìn liếc qua: “Ăn no rửng mối”

Trong nhà trọ, Trương Tiếu Du thay váy.

Lý Lan Hoa không ở nhà, chắc là đã đi làm, chỉ có mình cô. Sau khi trở về, chính là sạc pin điện thoại, sau khi mở máy quả nhiên có rất nhiều tin nhắn gửi đến. Cô gọi điện cho dì trước.

Bởi vì ngày mai bọn họ còn phải đi làm nên đã trở về thị trấn trước. Lúc gọi điện thoại đến thì họ đã ở trên tàu hỏa rồi. Về chuyện hôm qua cô cho họ leo cây, dì cũng không hiểu ra sao nhưng lại không lo lắng cho cô, bởi vì em họ Chu Thị Linh của cô đã mật báo trước.

Hiện giờ nghĩ lại, em họ đã hoàn toàn là đồng lõa, mọi thứ đều đã có dự mưu trước.

Vừa kết thúc điện thoại chưa đến hai giây đã có cuộc gọi mới Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, Trương Tiểu Du liếm môi, do dự bắt máy: “Alo, Kỳ Nhiên…”

Hai mươi phút sau, có tiếng đập cửa truyền đến.

Trương Tiểu Du vội bước nhanh ra mở cửa, bên ngoài chính là Dịch Kỳ Nhiên vội vàng đi đến. Trên người anh mặc đồ bình thường nhưng nhìn rất có tỉnh thần, chỉ có điều vẻ mặt rất lo lắng hỏi: “Cá nhỏ, rốt cuộc tối qua làm sao vậy?”

“Thật xin lỗi..” Cô cúi đầu nói.

“Em vẫn luôn không xuất hiện, gọi cho em cũng tắt máy, anh rất lo lắng cho em” Dịch Kỳ Nhiên khẩn trương nhìn cô.