Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1717




Chương 1717

Trần Văn Sáng nghe vậy, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, có vẻ say rượu đối với người luôn nghiêm khắc hạn chế bản thân như anh ta cũng là chuyện hiếm thấy: “Xin lỗi, tối qua anh uống say, để em xem trò cười rồi!”

“Em không thấy đó là trò cười, chỉ cảm thấy rất thốn thức!” Trương Tiểu Du lắc đầu, cấn thận thăm dò: “Bây giờ Lan Hoa có bạn trai, anh cả… anh không phải có cảm xúc vì yêu mà hận với cô ấy chứ?”

Khóe miệng Trần Văn Sáng giật giật mấy cái khó thấy, lắc đầu: “Không có”

“Vậy thì tốt!” Trương Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra dáng vẻ nổi giận đùng đùng tối qua của Trần Văn Sáng thật sự quá mức đáng sợ, bây giờ cô nghĩ lại cũng thấy có chút sợ hãi, đừng nói nắm đấm đó đập vào cột bê tông, chỉ tưởng tượng bàn tay đó nắm cẵm thôi cũng đã thấy chắc chắn sẽ rất đau!

Trần Văn Sáng im lặng hồi thầm không?”

“Em không biết, em ngủ từ sớm, nhưng.. Buổi sáng lúc em dậy, nhìn thấy cô ấy đang lấy khăn đắp lên mắt trong phòng tắm!” Trương Tiểu Du hé miệng, trả lời một cách suy tư do dự hỏi: “Lan Hoa, cô ấy, tối qua có khóc Sau khi nói xong, cô nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài của Trần Văn Sáng xẹt qua sự đau đớn.

Trương Tiểu Du nhấp môi, do dự nói: “Anh cả, tuy em biết giữa anh với Lan Hoa cách nhau rất nhiều thứ, nhưng cho dù nói thế nào thì em vẫn hy vọng Lan Hoa có thể vui vẻ, anh đừng làm khó cô ấy!”

“Ừ” Hầu kết Trân Văn Sáng khẽ nhúc nhích.

Lái xe xuống khỏi cầu vượt, Trương Tiểu Du chỉ về phía trước: “Anh cả, anh dừng ở cửa hàng ven đường phía trước sau khi đi qua đèn đỏ là được”

Trần Văn Sáng gật đầu, tạm thời dừng lại trước đèn tín hiệu màu đỏ.

Anh ta trước nay luôn kiệm lời, giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hiếm thấy lại chủ động mở miệng: “Trận động đất ở Nam Phi trước đó, Phong Sinh có đến phải không?”

“Dạ.. Trương Tiểu Du gật đầu, nhưng cảm thấy câu nói này hình như có gì đó không đúng.

“Người em trai này của anh rất hiếm khi có chuyện yêu cầu anh” Trần Văn Sáng cười một tiếng rất ngần.

Trương Tiểu Du nghe xong câu nói tiếp theo của anh ta, trong lòng có chút mờ mịt, không hiểu câu này có ý gì Trần Văn Sáng tranh thủ rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, bỏ vào miệng châm lửa, nhìn cô nhếch môi nói tiếp: “Lúc đó nó còn đang ở Tây Tạng, biết được tin tức Nam Phi động đất, thì lập tức gọi điện thoại cho anh! Sử dụng trực thăng, mới có thể lấy thời gian nhanh nhất để chạy đến! Đây cũng là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cậu ấy có chuyện yêu cầu anh!”

“…Trương Tiếu Du sửng sốt.”

Nhận thức lúc trước bị phá vỡ, cô còn tưởng rắng anh ấy bởi vì chuyện nghiên cứu mới đi đến Nam Phi!

Không ngờ vậy mà là đặc biệt đến vì cô… Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Suy nghĩ trong đầu Trương Tiểu Du hoàn toàn bị hỗn độn, cô nuốt nuốt nước bọt, nghĩ đến sự nôn nóng và lo lắng trong đôi mắt hoa đào của anh lúc nhìn thấy anh xuất hiện, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô như bị cục đá ném vào, không ngừng nổi lên từng vòng gợn sóng.

Trong lúc thất thần, cô nghe thấy Trần Văn Sáng ở bên cạnh nhắc nhở: “Em dâu, đến rồi!”

Lúc này Trương Tiểu Du mới tháo dây an toàn ra, lúc đóng cửa xe thắn thờ nói: “Cảm ơn…”

Sau khi bước vào cửa hàng tổng hợp, cô như con thoi vô định giữa các quầy hàng, hai tay trống trơn không mua gì cả, đợi đến lúc gần tối đám người trở nên đông đúc, cô mới hoảng hốt nhớ ra mục đích của mình.

Vốn dĩ muốn mua một hộp quà ở cửa hàng dành cho bà bầu và trẻ sơ sinh để tặng cho Tô Yến, chúc mừng cô ấy có đứa con thứ hai Mua đồ xong, cô chậm rì rì đi ra khỏi cửa hàng đón xe taxi trở về.

Dọc đường cửa sổ xe được hạ xuống, gió đêm thổi qua, Trương Tiểu Du bị gió thổi khiến mắt có chút không mở được, ánh mắt rời rạc không có tiêu cự lướt theo quang cảnh dọc đường đi qua.

Trong lồng ngực đang đánh trống ầm ï, có thứ gì đó đang ầm ï dâng lên, cô cố gắng áp chết thứ đó lại, Cầm lấy tiền lẻ thối lại từ tài xế, cô hít một hơi thật sâu, lúc tinh thần du đãng đi vào khu chung cư, bước chân đột ngột dừng lại, như bị sét đánh kinh ngạc đứng tại chỗ.

“Cá nhỏ!”