Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1695




Chương 1695

“Không mệt, đối với anh đó là chuyện nhỏ, còn khó hơn thế này khi anh tham gia các trận đánh dã chiến trước đây!” Hạo Nhiên mỉm cười ấm áp, ra iệu trong tay “Cá nhỏ, chúng ta hãy tìm một nơi để ăn cơm cùng nhau đi, anh có mang cho em một ít thức ăn!”

Trương Tiểu Du cản môi, “Nhưng em đã ăn Hạo Nhiên cười sâu hơn khi nghe những lời đó, thậm chí còn có một chút ý tứ, “Em thương hại chồng chưa cưới của mình chút đi, anh đã vội vã chạy từ quân đội và chỉ ăn một miếng bánh mì trên đường đi, coi như là đi với anh thôi cũng được!”

“Được rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu sau khi nghe những gì anh nói.

Bởi vì có Trần Phong Sinh bên cạnh, Hạo Nhiên cầm đồ ăn lên lịch sự nói “Anh Trần, anh có muốn ăn cùng nhau không?”

‘Sau khi nghe lời này, Trương Tiểu Du không khỏi nhìn sang.

Hai tay buông thống hơi nắm chặt, ánh mắt giữa lông mày và vẻ mặt sững sỡ, cô nghĩ Trần Phong Sinh sẽ từ chối không cần suy nghĩ nhưng cô lại không ngờ từ đôi môi mỏng của anh phun ra một chữ “Được.”

Cô không phải là người duy nhất choáng váng, Hạo Nhiên cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

Câu hỏi vừa rồi đơn thuần chỉ là mang tính lịch sự, hản là quân nhân, đặc thù nghề nghiệp không có nhiều cơ hội để gặp mặt, tranh thủ kỳ nghỉ lần này hẳn vẫn muốn có cơ hội ở một mình với cô.

Có điều nếu là chính mình mời, Hạo Nhiên đương nhiên sẽ không hẹp hòi mà đối ý, liền vui vẻ lên đường.

Bởi vì chung quanh đều là núi, đất bãng phẳng đa số đều là lều trại, trên thực tế cũng không có chỗ ăn thích hợp, cuối cùng không ngờ lại đi tới sườn dốc nhỏ.

Tảng đá tuy không lớn nhưng chứa được ba người.

Trước khi hai người ngồi trên đó, nhìn cảnh hoàng hôn qua điện thoại vẫn còn in đậm trong tâm trí, vẻ mặt của Trương Tiểu Du có chút mất tự nhiên, không ngờ khi vừa ngồi xuống, cô đã bị kẹt giữa hai người họ.

Hạo Nhiên dường như không cảm thấy khó chịu và mở chiếc túi anh đang mang trong đó có vài hộp cơm trưa.

Sau khi rời quân đội, trên đường đi ngang qua thành phố trong lúc ăn ở nhà hàng, biết cô bị kẹt trong vùng bị động đất chỉ mang một ít đồ ăn hàng ngày nên đã cố tình chuẩn bị cho cô một ít thức ăn ngon.

Hộp cơm được mở ra, thức ăn tuy nguội nhưng mùi thơm vẫn còn đó, toàn là đồ ăn Việt Nam, Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, khó có thể không động lòng Hạo Nhiên đưa một trong số hộp cơm cho Trần Phong Sinh, “Anh Trần, cơm hộp hơi cay có được không?”

“Được” Trần Phong Sinh gật đầu.

Khi đưa chiếc nĩa dùng một lần, Hạo Nhiên cười và hỏi: “Anh Trân cũng đến từ Sài Gòn à?”

Vì họ đều là đồng hương và đều nói tiếng Việt nên rất dễ phân biệt hương vị phương ngữ trong giọng điệu.

“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: quan gì đến anh không?”

“Là anh trai tôi!” trần Phong Sinh trả lời hông biết Trần Văn Sáng có liên “Chẳng trách, tôi nghe tên của các người rất giống, nhìn cũng có chút giống!” Hạo Nhiên vừa nghe xong thì lộ ra vẻ sững sờ, cảm thán, “Thiếu tướng Trần rất nổi tiếng, gần như là một huyền thoại trong quân đội”

Khi hai người đang nói chuyện, Trương Tiểu Du vẫn rũ mí xuống, ánh mắt nhìn về hộp cơm trên đầu gối “Anh cũng không kém!” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh quét qua hai ngôi sao trên vai đối phương, ngữ khí rất đúng trọng tâm.

Lặng lẽ, anh liếc xéo về phía xa xăm, môi mỏng câu lên nhưng không có dấu vết “Giấc mơ thuở nhỏ của cô ấy cuối cùng cũng có thể thành hiện thực.”

“Giấc mơ gì?” Hạo Nhiên có chút tò mò.

Đôi mắt của Trần Phong Sinh khó khăn kéo ra khỏi người cô, rơi vào cảnh mặt trời lặn không còn nhìn thấy đẳng xa “Kết hôn với một người lính”

Trương Tiểu Du hơi thở căng thẳng.

Đây là những gì cô đã từng nói khi nói đùa…