Chương 1694
Thấy cô cụp mi xuống, Hạo Nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Du, có chuyện gì vậy, nhìn thấy anh không vui sao?”
“Không phải!” Trương Tiểu Du nhanh chóng läc đầu giải thích “Em chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không ngờ anh lại chạy từ quân đội đến. Không phải nói gần đây sẽ tiến hành huấn luyện kín sao?”
Cô cũng là đang nói sự thật và cô thực sự ngạc nhiên khi thấy Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Anh đã xin nghỉ phép” Hạo Nhiên nói.
Trương Tiếu Du nghe xong lời này,cau mày khế cần khóe miệng, “Thanh Tuyền gọi điện thoại cho anh sao? Cô ấy.”
Hạo Nhiên cắt ngang lời của cô đưa tay ra và nắm nhẹ vai cô “Sao em lại nghĩ như vậy? Cho dù con bé không gọi cho anh, anh cũng phải tới đây! Vị hôn thê của anh gặp phải động đất, anh không tới thì thực không xứng chút nào”
Trương Tiểu Du gật đầu và cười với anh.
Cô và Thanh Tuyền đưa Hạo Nhiên đến lều của các đồng nghiệp nam khác để nghỉ ngơi vì dù sao thì môi trường ở vùng thiên tai cũng có hạn, đều là nhiều người chen chúc trong một căn lều nhỏ.
Cúi người từ bên trong đi ra, bước chân cô hơi khựng lại.
Trong tầm mắt, bóng người cao thẳng đứng đó, đôi mắt đào hoa đang dán chặt vào cô.
Tựa hồ là đã đứng chờ ở đây từ lâu, vừa thấy nàng đi ra liền bước tới, cần chặt răng chậm rãi phát ra từng chữ: “Cá vàng nhỏ, hản thật sự là chồng chưa cưới của em?”
“Ừm ..” Trương Tiểu Du gật đầu.
Lúc đó anh đã nghe rất rõ ràng, nhưng anh không cách nào tin được nên vẫn muốn hỏi lại lần nữa cho chắc Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của cô, trong một khoảnh khắc, anh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát.
Không phải anh không tưởng tượng ra nhiều cảnh đoàn tụ lần nữa, tưởng rằng sẽ chỉ ở trong câu nói đã lâu không gặp nhưng lại không ngờ rằng bên cạnh cô sẽ có một người đàn ông khác và sẽ có một chồng chưa cưới khác tồn tại…
“Lúc nào?” Trần Phong Sinh như sắp chết chìm nói từng chữ rất chậm của tôi là, hai người bắt đầu từ khi nào vậy?
Trương Tiểu Du im lặng hai giây, sau khi suy nghĩ trả lời: “Hơn hai tháng!”
Đại não của Trần Phong Sinh đột nhiên bị rút ra, lòng bàn tay đút vào trong túi quần của anh dùng sức mấy lần nhưng không thu được thành nắm đấm. “Cá vàng nhỏ, em muốn gả cho anh ta?”
“Ừm ..” Trương Tiểu Du lần này không ngập ngừng.
Nếu gọi là chồng chưa cưới thì nó không phải kiếu bạn trai bạn gái bình thường, mà là cuối cùng sẽ tiến tới hôn nhân.
Đôi môi mỏng của Tân Phong Sinh khẽ giật giật, anh muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra được nữa, chỉ có thể nhìn cô chãm chäm với đôi đồng tử đờ đân, trong lồng ngực không còn nhịp tim, chỉ còn lại một mảnh cứng ngäc.
Tình huống như thế này còn có thể chúc phúc hay cầu phúc sao?
Cổ họng anh như thắt lại và anh không thế nói một lời chúc phúc nào.
Đứng dưới ánh mặt trời lặn, Trần Phong Sinh nhuộm một màu hoàng hôn thê lương, trái tim anh vô cùng đau đớn, phải thừa nhận rằng, cô đã không còn thuộc về mình.
Trái tim của Trương Tiểu Du co rút lại.
Bởi vì cô nhìn thấy đôi mắt đào hoa lãng mạn và quyến rũ ấy, nó chuyển sang màu đỏ.
Lúc trước khi đứa trẻ được đưa đến bệnh viện và không thể cứu được, bạn thân nhất của tôi Lam Ngọc Anh nói với cô rằng khi bác sĩ thông báo kết quả anh đã khóc nhưng cô không nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy hốc mát anh đỏ lên và có một vết sưng tấy từ từ trôi nổi, giống như chướng khí không thể xuyên thủng trong rừng.
Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh có tiếng bước chân đi tới Hạo Nhiên xách túi bước ra ngoài sau đó dừng lại, bầu không khí có phần trầm mặc và ngưng trệ anh không nhịn được hỏi: “Tôi lại làm phiền các người sao?
“Không, chỉ nói vài câu thôi!” Trương Tiểu Du vội vàng lắc đầu nói: “Qiran, anh vừa mới từ quân đội về sao không nghỉ ngơi trong lều?”