Chương 1692
Trương Tiểu Du trấn an cô vài câu, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng cao lớn, sợ rằng Thanh Tuyền sau khi nhìn thấy sẽ có hiểu lầm gì đó liền vội vàng kéo đối phương tới nói: “Chúng ta trở về lều đi”
Ánh mặt trời chuyển từ nắng gắt sang nắng dịu, ánh nắng càng ngày càng.
nhu hòa và tắt đi nhường chỗ cho màn đêm.
Trương Tiểu Du ra khỏi lều sau bữa ăn tối còn Thanh Tuyền lại trốn vào trong nhà mày mò điện thoại di động, cô không biết cô ấy đang gửi tin nhắn cho ai, cứ thần thần bí bí nên cô đành đi tìm những đồng nghiệp khác.
Trước mắt lại nhìn thấy Trần Phong Sinh đang sải bước cùng chiếc cáng, bên cạnh còn có một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng, anh ta cúi người cùng đối phương chữa trị cho những người bị thương.
Tay phải áo sơ mi của anh bị anh cuộn lại lộ ra vị trí của khuỷu tay.
Do không được xử lý đàng hoàng nên vết thương đã sưng tấy lên đáng kế so với lúc xuống núi.
Trương Tiểu Du từ chỗ đồng nghiệp trở về nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp vẫn bận rộn cứu người và không có ý định xử lý vết thương chính mình cho đàng hoàng.
Tay phải của hắn bị thương căn bản là không thể tự mình xử lý được.
Nhìn xung quanh, tất cả các nhân viên y tế đều bận rộn, bước đi không ngừng, hết lần này đến lần khác những người sống sót mới được chuyển đến khu an toàn ở đây và phần lớn họ đều bị thương.
Nói thế nào cũng là vì cứu cô nên anh mới bị thương.
Trương Tiểu Du do dự hai giây sau đó liền đi tới “Cầm thú, để em giúp anh băng bó vết thương?”
“Được!” Trần Phong Sinh gật đầu.
Trên một nửa con dốc nhỏ phía sau lều, có một tảng đá tương đối lớn, chỉ đủ ngồi hai người Trương Tiểu Du lấy hộp thuốc đặt lên đầu gối anh rồi mở ra, tìm thuốc khử trùng, cồn và thuốc mỡ chống sưng tấy trong đó, lại cầm một cuộn băng gạc y tế khác.
Dùng kéo để cắt tay áo của anh to hơn một chút và sau đó để lộ toàn bộ vị trí của cảng tay.
Đầu tiên dùng thuốc khử trùng lau sạch vùng da bị đứt, sau đó dùng bông gòn lau sạch bằng và thuốc mỡ, cuối cùng quấn tất cả những chỗ bị thương lại, vì tiếp đến anh vẫn sẽ tiếp tục chữa trị cho người bị thương nên khi băng bó cô băng cẩn thận để tránh cho người khác vô tình chạm vào vết thương.
Quấn đi quấn lại hai lần và sau khi chắc chắn rằng chúng đã được quấn hết cô mới buộc lại nút.
Trương Tiểu Du ngng đầu lên, mặc dù biết anh là bác sĩ nhưng sau khi suy ăng đã bó kỹ càng rồi, Câm Thú, anh nên chú ý hơn, không khí ở này không tốt, đừng để vết thương bị không khí làm nhiễm trùng!
“Ừm!” Tràn Phong Sinh cong môi.
Nửa năm mới gặp lại, lần đầu tiên đôi môi mỏng của anh thật sự cong lên và nụ cười như ngôi sao hiện lên trong đôi mắt đào hoa lãng mạn và đa tình ấy.
Trương Tiểu Du đã sắp xếp các loại thuốc và băng gạc và đặt chúng trở lại hộp thuốc.
Khi đậy nắp lại, cô nghe thấy anh đột nhiên gọi mình, “Cá vàng nhỏ”.
“Sao vậy?” Trương Tiếu Du lại bối rối nhìn lên.
Trước mặt, tay trái của anh bỗng nhiên duỗï tới, trong lòng bàn tay là màn hình điện thoại đang phát sáng.
Trương Tiểu Du ngây người, “Đây là.
Trần Phong Sinh dùng đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chẳm, như có bao nhiêu suy nghĩ đều dành hết cho một mình cô, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt mà thâm thúy vang lên “Phía Tây, mặt trời lặn trên núi Tuyết Đồng Văn, trước đây không phải em nói muốn xem sao?”
Trương Tiểu Du ngơ ngác nhìn điện thoại Mặt trên của tấm ảnh đó là cảnh hoàng hôn trên những ngọn núi phủ đầy tuyết mà anh ấy đang nói đến.
Khác với cảnh bình minh và hoàng hôn thường thấy, ánh hoàng hôn rực rỡ trên cao nguyên Đồng Văn lơ lửng trên đỉnh núi tuyết tựa như một đám mây trắng được thêu bởi một lớp vàng, tạo thành một bức tranh kinh thiên động địa.
“Bà Trần, bà có nơi nào muốn đi du lịch nữa không, cả trong và ngoài nước!”
“Có rất nhiều nơi em muốn đến!”
“Nói anh nghe một chút đi!”