Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1689




Chương 1689

Gần như cùng lúc, nhiều người lao vào khoảng đất trống giữa lều. Một số chạy chậm thậm chí bị các lều bạt sụp xuống đè lên đau đớn kêu gào thất thanh.

Sức mạnh của dư chấn không nhỏ, nhưng nó không kéo dài như lần trước, chỉ khoảng hai đến ba phút.

Sau một hồi bối rồi vì dư chấn thì cảm xúc của mọi người cũng trở lại bình thường và họ bắt đầu hợp tác với binh lính để dựng lại lều và dọn dẹp đống hỗn độn đã bị phá hủy.

Trương Tiểu Du ngồi xổm xuống, nhặt bánh quy và sữa trên mặt đất lên rồi phủi bụi trên đó, khi ngẩng đầu lên thì thấy một số người đang vây quanh mình và nói gì đó như thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhìn thấy Thanh Tuyền từ hướng đó đi tới, cô không khỏi hỏi: “Sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vừa rồi dư chấn, hình như có người gặp nạn trên núi!” Thanh Tuyền chỉ vào ngọn núi bên cạnh nói.

“Trên núï?” Trương Tiểu Du kinh ngạc.

“Đúng vậy!” Thanh Tuyền gật đầu, cau mày nói tiếp “Nghe nói đó là người được chó tìm kiếm cứu nạn tìm thấy. Khi trận động đất xảy ra vào trưa ngày hôm trước trên sườn núi. Xem ra thương tích khá nặng, người vợ còn có bệnh tìm bẩm sinh, lúc sáng có một nhân viên y tế đã đi lên đó cứu người, hiện tại liên tiếp dư chấn làm sạt lở đất kiểu này thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều…

Khi nghe thấy điều này, Trương Tiểu Du nhìn ngọn núi với vẻ mặt nghiêm trọng.

Bằng mắt thường có thể thấy nhiều nơi đã xảy ra sạt lở, nếu thật không may: thì tình hình quả thực không khả quan…

Bệnh tim bẩm sinh…

Trương Tiểu Du lặp đi lặp lại một từ khóa nào đó trong lòng một cách không thể giải thích được. Nếu bạn bị bệnh tim, bạn nên cần một bác sĩ chuyên tìm.

Lúc này cô cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc đội cứu hộ có bao nhiêu bác sĩ, anh cũng không phải bác sĩ duy nhất mổ tim, đột nhiên trong tâm mắt cô có một bóng người nhỏ bé, không biết từ đâu đếnvà va nhẹ vào đầu gối cô.

cúi đầu, vội vàng đỡ cô gái da đen nhỏ lên, hỏi cô bé xem có bị làm sao không Cô gái da đen nhỏ bé lắc đầu, nhìn thấy ánh mất của cô hướng về dãy núi, cô bé nghiêng đầu, vươn tay chỉ về phía đó “Vietnam doctor!”

Trái tim cô chợt chùng xuống.

Trương Tiểu Du không khỏi nhìn quanh đám người hồn loạn, người da trắng đen đan xen, xen lẫn một phần nhỏ da vàng, nhưng không thấy bóng dáng cao lớn của người kia đâu.

Theo lý mà nói dư chấn vừa mới xảy ra thì hầu như tất cả mọi người đã ra khỏi lều và một số nhân viên y tế đã chuyển ra ngoài để điều trị.

Chỉ là không có hản…….

Trong nhóm người cách đó không xa, trưởng nhóm đang chỉ đạo đội tổ chức cứu hộ, do mất liên lạc với người trên núi nên phải cử thêm người, ngoài bộ đội còn có nhiều tình nguyện viên cũng chủ động tình nguyện giúp đỡ.

Tình hình trên núi không thể so bì với mặt đất được nguy hiểm thế nào cũng không rõ do vậy trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ nghiêm túc.

Trương Tiểu Du nhìn họ bước nhanh qua trước mặt, cô rũ mắt siết chặt hai bàn tay đang buông thống của mình.

Sau khi người da đen cuối cùng đi qua, cô vẫn là nhấc chân bước đến và nói “I want to join!”

Sau khi Trương Tiểu Du nói “Tôi muốn tham gia” thì liền theo sau đội tình nguyện lên núi Do sạt lở nên nhiều tuyến đường bị tắc nghẽn phải đi đường vòng, , đạp ở trong bụi cỏ chậm rãi từng bước ,, đi ở phía trước mở đường chính là hai chiến sĩ, theo sau là các tình nguyện viên và nhân viên y tế còn cô thì đi cuối cùng.

Đột nhiên ngọn núi có sự rung chuyển.

“Hãy cẩn thận!” “Làdư chấn. Trong đám đông có người lên tiếng khiến cả đội nhất thời nhốn nháo như những chú chim sợ cành gãy đôi Sau trận động đất trời yên biển lặng, không ngờ dư chấn lại đến muộn và tần suất cao như vậy, chỉ trong vòng hơn 1 tiếng đồng hồ mà đã hai lần liên tiếp!