Chương 1680
Không thể gọi nó là nhà vì theo ánh nhìn nó đều là lít nha lít nhít những cái lều, tùy tiện lấy vài tấm sắt hay vài miếng gỗ dựng lên, nóc nhà thì lấy vài tấm nhựa rồi dùng hòn đá đè lên, kiểu như có chỗ để trú là tốt rồi.
“Tách!”
‘Sau khi Trương Tiểu Du đặt máy ảnh xuống và nhìn vào hình ảnh trong máy ảnh.
Container bị bỏ rơi đã được biến thành một túp lều. Một bên dùng lưới sắt bao phủ, giống như một trại tập trung người Do Thái bị Hitler giam giữ trong Thế chiến thứ hai, và trước cửa là một cô bé người da đen tóc tai bù xù, quần áo trên người đều là rách lổm chổm, đang cầm kim chỉ may vá quần áo.
Ngoài ra còn có một thứ màu đen bên cạnh tay của cô bé, giống như một chiếc bánh mì, thỉnh thoảng gặm một c: Trưởng Tiểu Du đến đây hôm nay chính là đuể đưa tin về việc sinh hoạt cũng như tình hình của một số tầng lớp thấp ở Nam Phi, lúc này phỏng vấn cơ bản đã kết thúc, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, cô khẽ thở dài.
Trẻ em sống ở đây, đừng nói đó là đi học, thậm chí ba bữa ăn ấm áp cũng là một vấn đề.
Trương Tiểu Du lật lại trong túi, lấy tất cả tiền mặt, vẫy tay gọi cô bé da đen đến và cúi người nhét tiền vào trong lòng bàn tay của cô bé.
Cô bé da đen ngạc nhiên há to miệng, lập tức đôi mắt sáng lấp lánh, phấn khích nhảy lên, không ngừng hướng về cô nói lời cảm ơn, cháp tay trước ngực và cầu nguyện “Miss, Jesus-WilLBless-You!”
“Thanks”. Trương Tiểu Du sửa lại tóc cho cô bé.
Sau khi đặt ống kính xong, Thanh Tuyền ôm máy ảnh chạy tới, lau mồ hôi hỏi “ Chị Tiểu Du, tới nơi như này chị có quen không?”
“Được chứ!” Trương Tiểu Du lắc đầu cười và nói, “Trước đây chị từng đi đến trại trẻ mồ côi ở Sài Gòn, chỉ có điều họ không đáng thương như này!”
“Người lớn thì không tính nhưng nhóm trẻ em này sống ở đây thực sự rất đáng thương!” Thanh Tuyên cảm thán nói.
Trương Tiểu Du nhìn cô bé da đen vui mừng chạy lại container, cô từ từ đứng dậy “Tình huống này không có cách nào để tránh khỏi, trong nước còn có rất nhiều địa phương hẻo lánh, lạc hậu, nhiều trẻ em không được đi học, chịu cảnh đói khổ!”
Thanh Tuyền nghe vậy, gật đầu phụ họa nói “Đúng vậy nha, em nhớ tới thời điểm hej đại học năm nhất em có cùng bạn học trong kì nghỉ đến Đồng Văn, những đứa bé ở đấy cũng rất đáng thương! Chỉ mới bảy hoặc tám tuổi, không.
chỉ phải chăm sóc bản thân mà còn phải chăm sóc những đứa em rồi phải chăm sóc những người già trong nhà, mỗi ngày sau giờ tan học đều liền quay về làm việc… “
Đồng Văn… Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trái tim của Trương Tiểu Du khế động.
Nghe Thanh Tuyền nhắc đến Đồng Văn, cô không tự chủ được mà nghĩ đến người con trai đã đến trợ giúp.
“Chị Tiểu Du, chúng ta trở về đi thôi!” Thanh Tuyền đưa tay ra và kéo cô.
Trương Tiểu Du thu lại suy nghĩ của mình, gật đầu, “Ừm!”
Từ trong khu ố chuột đi ra, các đồng nghiệp lần lượt cũng đã trở lại xe. Sau khi mọi người đến đông đủ, họ quay lại thành phố.
Tuy nhiên xe mới chạy hai hoặc ba trăm mét, thân xe đột nhiên lắc lư kịch liệt, cuối đầu nhìn xuống điện thoại di động, đầu của Trương Tiểu Du dập vào một bên kính xe, cũng may cô phản ứng đúng lúc rất nhanh dùng tay đỡ lấy.
Người lái xe phía trước đang bối rối để điều khiển vô lăng, nhưng chiếc xe vẫn rung lắc, giống như không được kiểm soát, trong tầm mắt những ngôi mộc lều kia đều đang lay động, rất nhiều viên đá lăn xuống đập lủng tất cả lốp xe “A, chuyện gì đang xảy rai”
Thanh Tuyền ngồi bên cạnh đang vô cùng sợ hãi, kéo tay cô khế gọi Từng có kinh nghiệm tương tự ở Kiên An, Trương Tiểu Du liếc nhìn bên ngoài xe, trong lòng chìm xuống “Không tốt rồi, đó là một trận động đi.
“Cái gì?” Thanh Tuyền sợ hãi.
Dù sao vẫn là tuổi còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp liền tới Nam Phi, kinh nghiệm những việc này cũng hạn chế nên khi nghe cô nói thế thì cả người càng thêm sợ hãi, mồ hội lạnh chảy ròng ròng “Động đất? Vậy làm sao bây giờ, Chị Tiểu Du, em rất sợ, động đất đến rồi giờ chúng ta phải làm sao?”.
Em nên làm gì nếu gặp động đất?