Chương 1673
“Siêu thị ở đây cũng không tệ lắm, có không ít món Việt, cũng may mặc dù ví tiền bị móc mất nhưng điện thoại di động có thể cà VISAI” Trần Phong Sinh đứng thẳng người, đưa cho cô ly thủy tỉnh trong tay, môi mỏng nhẹ cong: “Anh mua không ít thứ, làm mấy món bình thường em thích ăn! Cá vàng nhỏ, em có đói bụng không? Chờ thêm một lát nữa, hơn mười phút nữa là được ăn cơm rồi!”
Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn anh hồi lâu, không nhận ly nước của anh, xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ.
Cô đi thẳng đến trước cửa sổ, tầm mắt nhìn xuyên qua khe hở cao ốc phía trước. Đang lúc này, chân trời còn sót lại một ít ánh mặt trời lặn. Cô nhắm mắt lại, thở dốc.
Chuông điện thoại di động lúc này vang lên, Trương Tiếu Du lấy ra nhìn, biểu tình hơi hạ xuống một chút.
Hiển thị trên màn hình là dãy số của dì nhỏ. Cuộc điện thoại đường dài này thật ra thì cô đã đoán được từ trước. Lúc nghỉ trưa nhận được điện thoại của em họ Chu Thị Linh, biết được tin cô đã được điều đến Nam Phi làm việc, cho nên bên phía dì nhỏ nhất định là không gạt được!
Trương Tiểu Du liếm môi một cái, đưa điện thoại di động để ở bên tai Đúng như cơ dự đoán, thanh âm kích động của dì nhỏ truyền ra: “Cá nhỏ!
Con sao thế? Sao không nói một tiếng thì đã xuất ngoại rồi? Sau khi dì nhận được điện thoại của Linh thì rất lo lắng đó! Nếu không phải dì và dượng không có hộ chiếu giấy thông hành, nếu không thì bây giờ cũng mua vé máy bay qua đón con về!”
Không chào hỏi gì với trưởng bối, Trương Tiểu Du tự biết có thẹn: “Con xin lỗi, không thương lượng chuyện này với dì và dượng..”
“Không phải nói chuyện xin lỗi, là dì với dượng lo lắng cho con!” Bên kia đầu dây, dì nhỏ dừng một chút, giọng nghe có một ít nghẹn ngào: “Chuyện đứa bé..
Dì cũng đã biết rồi! Cá nhỏ, trong lòng dì cũng rất khó chịu, nhưng có lúc chính là như vậy, rất nhiều bất ngờ chúng ta không ngăn cản được! Nếu bây giờ đứa bé đã không còn, cũng không cần đắm chìm trong bi thương như thế. Con nhìn về phía trước đi. Con và Phong Sinh còn trẻ, nghỉ dưỡng tốt thì vẫn có thể tiếp tục có con, đừng nghĩ nông cạn!”
Dì nhỏ thở thật dài, tâm tình cũng rất nặng nề, nhưng vẫn thành khẩn nói lời khuyên cô: “Dì biết mất đi đứa bé con rất buồn. Nhưng con cũng không thể bỏ.
đi như vậy. Phong Sinh phải làm thế nào? Hai đứa là vợ chồng son, tiếp tục sống vui vẻ qua ngày. Giống như lúc nãy dì vừa mới nói, sau này hai đứa còn có con nữa. Hai đứa… “
“Dì nhỏ!”
Trương Tiểu Du không chịu nổi cắt ngang, móng tay chậm rãi cảm vào trong lòng bàn tay, cô cản răng nói: “Chúng con đã ly dị rồi…”
Đường dây bên kia đột nhiên rơi vào một mảnh yên lặng.
Qua mấy giây, mới vang lên thanh âm không dám tin thậm chí còn hơi run rẩy của dì nhỏ: “Cá nhỏ, con… Con nói gì?”
Chuyện ly dị, cho tới nay cũng không có nói tới, nhưng nếu đã đi đến bước.
này, tóm lại vẫn là nên nói cho hai vị trưởng bối.
Sau lưng truyền đến tiếng vang, Trương Tiểu Du quay đầu, nhìn tới Trần Phong Sinh chẳng biết lúc nào đi tới chỗ cửa, đang cầm tạp đề làm bếp trong tay, đứng ở nơi đó.
Cô không có tận lực tránh cái gì, ngược lại thì cách một khoảng xa, ngước lên đón ánh mắt của anh, nhìn thẳng anh, chậm rãi lại bình tĩnh mở miệng: “Con biết chuyện xảy ra với con của con có nghĩ nữa cũng vô ích, con biết hết!
Nhưng còn con và Cầm thú, chúng con đã ly dị từ lâu rồi. Lúc đầu không nói với dì nhỏ và dượng là sợ hai người sẽ lo lắng theo, cho nên mới luôn giấu diếm, sau đó con phát hiện mình mang thai… Bây giờ đứa bé không còn, hai người chúng con cũng coi như là chia tay trong hòa bình!”
Không đơn thuần là nói cho di nhỏ, cũng là nhấn mạnh cho anh nghe.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Trương Tiểu Du buông điện thoại di động xuống, nắm chặt trong bàn tay.
Trần Phong Sinh môi mỏng khẽ động có chứt cứng ngắc: “Điện thoại của dì nhở?”
“Ừ”’ Trương Tiểu Du gật đầu.