Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1672




Chương 1672

“Anh không có ý định trở về!” Trần Phong Sinh trả lời không chút nghĩ ngợi.

Nghe vậy, Trương Tiểu Du mở to hai mắt.

Trần Phong Sinh mắt cũng không thèm chớp lấy một cái mải miết nhìn cô: “Anh xin nghỉ phép năm với Viện trưởng. Cá vàng nhỏ, nếu em vì chuyện của con mà… Quá đau lòng, không muốn tiếp tục ở lại Sài Gòn, chạy tới Nam Phi, được, anh không miễn cưỡng em. Anh sẽ đi cùng với em! Nếu như phép năm không đủ, anh còn có thể xin nghỉ tiếp. Bất kể em đi đến đâu, anh đều có thể đi cùng eml”

“Cầm thú, tôi không cần anh!” Trương Tiểu Du siết chặt ra nhựa trong tay.

Ngực hơi phập phồng, biểu tình trên mặt cô phai nhạt xuống hết, cũng không còn thèm ăn gì nữa: “Tôi ăn no rồi. Anh muốn ở đâu là quyền tự do của anh, không liên quan tới tôi. Bất kể là nam hay là bắc hay thế nào đi chăng nữa, anh ở đâu không dính dáng gì tới tôi hết. Tôi không quản được suy nghĩ của anh!”

Nói tới chỗ này, cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, giọng thậm chí là hờ hững, không có bất kỳ gợn sóng nào: “Bây giờ tôi đang hoàn thiện hồ sơ đi làm. Còn chưa tới nửa giờ nữa đại sứ quán cũng sẽ mở cửa. Anh có thể đi làm lại hộ chiếu giấy thông hành hoặc là giấy tờ chứng minh, đều có thể dùng cư trú! Sau khi anh đi, đặt chìa khóa ở phía dưới bậc cửa là được!”

Nói xong, Trương Tiểu Du mặt không cảm giác đi trở về phòng ngủ.

Không quá hai phút, thay một bộ quần áo khác đi ra, bước nhanh qua anh ra khỏi nhà.

Kích thước đài đài truyền hình ở đây không gọi là lớn cũng không coi là nhỏ, trừ một ít nhân viên địa phương, cũng không ít nhân viên từ các quốc gia bên ngoài phái tới, không nghĩ tới trong đài còn có hai người Việt khác. Có điều, đều là đông nghiệp nam.

Bởi vì ngày hôm qua lúc vào kí túc xá, đã tiếp xúc với Thanh Tuyền ở tại cách vách, không nghĩ tới lại rất có duyên phận ở trong cùng một phòng làm việc, có người tương đối quen biết, cho nên Trương Tiểu Du có thể thích ứng rất nhanh.

Rốt cuộc là cần dung nhập vào hoàn cảnh mới, ngày đầu tiên đi làm vẫn là tương đối tương đối mệt mỏi.

Thanh Tuyền là nghiên cứu sinh mới vừa học xong liền bị điều đến bên này, muốn chịu ít cực khổ để có nhiều trải nghiệm cuộc sống hơn. Tuối tác cũng nhỏ hơn cô ba, bốn tuổi, như vậy càng có thêm sức thanh xuân. Sau khi tan làm thì cùng đồng nghiệp ra ngoài vui chơi.

Rất nhiệt tình mời Trương Tiểu Du đi cùng nhau, chỉ có điều bị cô khéo léo từ chối.

Do vẫn còn chịu ảnh hưởng bị chênh lệch múi giờ, cô vẫn chưa quen, ngay.

tối đầu tiên đến liền bị Trần Phong Sinh ngang ngược chen vào, vẫn sẽ có một ít ảnh hưởng.

Trương Tiểu Du từ trên xe taxi xuống, xách túi đi vào khu kí túc.

Cô ở lầu cuối, cần leo lên mấy tầng cầu thang. Sau khi đến cửa, cô ngồi chồm hổm xuống đi tìm chìa khóa phía dưới, rờ cả nửa ngày, nhưng vẫn không tìm được.

Nhíu mày một cái, Trương Tiểu Du giơ tay lên gõ cửa.

Quả nhiên, không bao lâu bên trong truyền tới tiếng bước chân, sau đó là ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Trần Phong Sinh.

Trương Tiểu Du suy sụp chất vấn: “Tại sao anh còn ở đây?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tan việc về rồi?” Trần Phong Sinh đáp một nẻo, giống như là vợ chờ đợi chồng tan việc trở về nhà vậy, trước người còn mặc tạp đề làm bếp ca-rô màu xanh, cả người toàn mùi đồ ăn.

Sau khi mở cửa, không đợi cô mở miệng lần nữa, thân hình cao ngất cũng đã đi trở lại phòng bếp lần nữa: “Anh rót nước cho em!”

Trương Tiểu Du âm thầm cắn răng, chỉ có thể nhấc chân bước đi vào.

Đổi dép, bước nhanh theo đuôi ở sau lưng của anh: “Cầm thú, tôi đang hỏi anh đó, tại sao anh vẫn còn ở đây?”

Trần Phong Sinh cúi người ở trước máy nước, cặp mắt đào hoa liếc nhìn cô, miễn cưỡng giải thích: “Anh bị lệch múi giờ nên sau khi em đi anh ngủ thêm một giấc nữa. Sau khi tỉnh lại đã trưa rồi, anh đi siêu thị một chuyến, thời gian đi dạo quá lâu, liền quên chuyện đi đại sứ quán!”

“..* Trương Tiểu Du nắm chặt tay.

Lời này nghe xong, thật sự là làm cho không người nào có thể tin!

Cũng có lúc rảnh rỗi đi dạo siêu thị, làm sao có thể sẽ không ghé qua đại sứ quán? Rõ ràng cố ý.