Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 166: Đau Lòng Sao






Lam Ngọc Anh kháng nghị với anh nhưng không có tác
dụng.


Cuối cùng, đừng nói là giường, ngay cả quần áo còn chưa cởi hết mà Hoàng Trường Minh đã giày vò cô một lúc lâu rồi.


Khi được bế vào phòng tắm, ánh mắt cô khẽ run rẩy, nói giọng thấp thoáng vẻ oán trách: "Sau này có thể có chút trình tự được không.

"
Không thể tăm trước rồi làm hay sao...!
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, trong giọng nói vẫn còn lưu lại sự khản đặc của dấu vết kích tình ban nãy: "Ai bảo ngay từ lúc ở sân bay đã quyến rũ anh?"
"..." Lam Ngọc Anh cảm thấy mình còn oan hơn Thị Mầu
nữa.


"Có cần anh tầm giúp em không?" Hoàng Trường Minh
kéo bộ quần áo đung đưa trên người cô xuống.

"Không cần!" Cô lập tức lắc đầu.


Hoàng Trường Minh không chọc ghẹo cô nữa, đóng cửa phòng tắm lại.


Sau khi Lam Ngọc Anh tầm xong, đối tới anh vào tắm.

Khi tiếng nước chảy ồ ồ dừng lại, cô dựa vào đầu giường mới khôi phục lại được chút sức lực nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì cô lại luống cuống cúi xuống.


Cơ thể cao lớn của Hoàng Trường Minh hoàn toàn lộ ra ngoài, thậm chí khăn tắm anh còn không buồn quấn vào.


Trên làn da màu đồng có những giọt nước chưa kịp lau khô.

Dưới ánh đèn, cả cơ thể quyến rũ đầy mùi nam tính của anh bung ra, nhất là phần dưới hông, liếc một cái là đỏ mặt.



Người này!
Đúng là có khuynh cuồng bạo mà
Hoàng Trường Minh cảm nhận được ánh mắt né tránh của cô, vốn dĩ đang định rút quần lót trong ngăn kéo ra nhưng lại thôi, cố tình cầm trong tay đung đưa đi về phía cô.


Chưa thấy ai dễ xấu hổ như cô, động một tỷ là đỏ mặt, hơn nữa không chỉ tại đỏ mà là đỏ khắp cả người.


Nhưng anh chỉ càng cảm thấy cô đáng yêu, càng không
nhịn được muốn trêu chọc cô.


Hình ảnh gần trong gang quả thực khiến người ta muốn chảy máu mũi, Lam Ngọc Anh không chịu nổi đành lên tiếng kháng nghị: "Hoàng Trường Minh, anh có thể đừng trần nhông đi lại lung tung trong nhà
"Sao hả?" Hoàng Trường Minh nhưởng mày.

"Thì.." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, buột miệng nói:
gai
Hoàng Trường Minh sững người, rồi lặp lại với vẻ nguy hiem: "Gai måt?"
Một tiếng đồng hồ sau, Lam Ngọc Anh mỏi nhừ lưng
năm bẹp ra giường, quyết định sau này nói năng phải thận
trọng! Lần này Hoàng Trường Minh đã mặc vào rồi, nét mặt còn thỏa mãn hơn cả khi nãy.


"Chẳng phải đã bảo em ăn nhiều một chút sao?" Thấy cô chớp mắt năm đó còn không có sức cựa quậy ngón tay thì anh bèn trêu chọc xong lại quát khẽ một câu: "Thật vô dụng!"
Hoàng Trường Minh vươn tay ôm cô vào lòng.


Cả người Lam Ngọc Anh mềm oặt để mặc anh sắp đặt, hơi thở của cô và lồng ngực của anh đồng thời lên xuống.


Bên ngoài cửa sổ, trắng sáng sao mờ từ từ chiếm lĩnh bầu trời đêm.

Dường như sau hai lần dốc cạn thể lực, ngoài mệt mỏi ra thì không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Cô chỉ cần hơi ngước lên là có thể nhìn thấy khuôn cắm sắc lẹm và yết hầu nhô cao của anh.



Nghĩ tới vị trưởng bối đã gặp lúc ăn cơm, Lam Ngọc Anh bất giác gọi anh một tiếng: "Hoàng Trường Minh...!
"Ừ?" Hoàng Trường Minh đang cầm bao thuốc trong tay.

"Chuyện gia đình em, anh hầu như đã nằm rõ, vậy anh nói cho em nghe về gia đình anh đi?"
Hoàng Trường Minh đã từng điều tra về có từ lâu, năm khá rõ tình hình gia đình cô.

Ấn tượng của bà ngoại về anh lại càng tốt không thể tốt hơn, còn cô thì ngoại trừ danh phận tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Oanh ra, hình như đều chưa hiểu nhiều về anh lắm.


"Nhà anh?" Hoàng Trường Minh có vẻ hơi bất ngờ, anh châm điếu thuốc lên, rít một hơi rồi nói: "Chẳng có gì đáng nói cả.

Mẹ anh xuất huyết rất nặng khi vừa sinh anh ra, vì chuyện này mà bố rất ghét anh.

Có lẽ vì ngứa mắt thấy phiền nên đã ném anh ra nước ngoài.

Bố rất nghiêm khắc, ông luôn nổi nóng, từ nhỏ tới lớn gần như anh rất ít khi thấy ông cười, đa phần chỉ quát nạt người khác mà thôi."
Nghe tới đây, Lam Ngọc Anh lẩm bẩm một câu: "Vậy thì giống anh mà..."
"Em nói gì?" Hoàng Trường Minh rất thính tại.


Bị anh lườm, cô lập tức im bặt.


Hoàng Trường Minh với lấy gạt tàn trên đầu giường rồi nói tiếp: "Anh và một người cô trong nhà khá thân" "Cô?" Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, có chút tò mò.


"Ừm, lúc nhỏ bố không quan tâm tới anh, hầu như chỉ có cô lo cho anh.

Lúc đó cô cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi nhưng không hề ngại những lời đồn thổi dèm pha, đi tới đầu cũng dắt anh theo.

Ban đầu anh bị đưa qua Mỹ học, cô không yên tâm, thậm chí còn làm thủ tục di dân để đi theo anh.

Anh nhớ rất rõ, giao thừa mấy năm đó, anh và cô hai người cùng ăn bánh mì và giảm bông đón tết."
Dường như quan hệ giữa bọn họ thật sự rất thân thiết nên khi nói những lời này, ánh mắt Hoàng Trường Minh cũng nhuốm một nụ cười.



Lam Ngọc Anh nghe xong lại cảm thấy trong lòng không
thoải mái lắm.


Cùng với khỏe môi đang nhưởng cao của anh đã có lần khỏi trắng bay ra, bỏng hình anh trở nên rất cô đơn.


Thật ra ấn tượng ban đầu anh dành cho cô chính là sự hờ hững, hơn nữa còn là lạnh lùng vô tình giống như trên chiếc du thuyền hào hoa đó.

Anh đứng dựa vào lan can, một mình xa xăm, lạnh nhạt như ngăn cách với cả thế giới.


Bây giờ, Lam Ngọc Anh thật ra lại cảm thấy anh rất cô
đơn.


Lồng ngực bí bách khủng khiếp, cô chủ động vươn tay ôm chặt anh, vùi sâu vào lòng anh.


Hoàng Trường Minh nâng cằm cô lên: "Xót sao?"
"Ừm.." Lam Ngọc Anh chân thành gật đầu.


Phải, cô xót xa.


Rất đau lòng.


Lam Ngọc Anh không né tránh ánh mắt anh, nhìn thấy bản thân mình được thu nhỏ qua con người ấy, nỗi đau trong lòng dâng lên càng nhiều đến mức không thể che giấu được nữa.


Hoàng Trường Minh trầm mặc lấy ngón tay cọ cọ qua cắm cô.

Hai giây sau, anh mỉm cười: "Đau lòng rồi, vậy thì phải cố gắng an ủi anh đấy!"
Lại không nghiêm túc
Lam Ngọc Anh mắng thầm trong lòng nhưng cô thấy anh dập tắt điều thuốc, có vẻ như định làm thật.


Khi bàn tay nóng rực vươn tới, cô như con chim sợ cảnh cong mà không ngừng lắc đầu: "Đừng, tối nay em thật sự không ổn đầu..


Thấy khuôn mặt nhỏ của cô hoảng sợ không giống giả vờ, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi mình giày vò đến mức cô sắp ngất xỉu thì anh không tiến thêm bước nào nữa, chỉ hôn nhẹ lên khỏe mỗi cô.



"Được, tha cho em đấy!"
Lam Ngọc Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh đã lập tức bổ sung thêm một cầu: "Sáng mai tính tiếp."
Hoàng Trường Minh trước nay nói một không nói hai.


Sáng sớm hôm sau thức dậy, cả hai phải mất rất nhiều thời gian mới bỏ ra được khỏi giường.


Cô đang tất bật nấu đồ ăn sáng trong bếp thì sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Hoàng Trường Minh vừa tắm xong, đang bày ra vẻ mặt lạnh như tiền.

Cô đang khó hiểu thì nhìn thấy anh đưa di động qua:
"Điện thoại của Nguyễn Phong.


Lam Ngọc Anh chớp mắt, bấy giờ mới hiểu nguyên do anh thay đổi sắc mặt như vậy.


Cô cúi đầu xuống, cuộc gọi đang được kết nối...!
Vạch đen bay đầy đầu cô nhưng cô không dám nói nhiều, đành vặn nhỏ bếp ga xuống rồi đi ra gần cửa sổ để nhận máy.


Đầu bên kia, bố con Nguyễn Phong vừa xuống sân bay, gọi điện chỉ để bảo bình an, anh ấy cũng không nói gì về việc Hoàng Trường Minh nghe điện thoại của cô.

Sau khi cúp máy, Lam Ngọc Anh bê hai bát mì ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi bàn mặt vừa đen xì vừa thổi hoặc.


Lam Ngọc Anh đưa bát mì và đôi đũa cho anh rồi hỏi dò: "Hoàng Trường Minh, anh lại ghen đấy à?"
"Không có." Hoàng Trường Minh cất giọng khô khốc.


"Thật sự không có sao?" "Ừm."
Lam Ngọc Anh quan sát sắc mặt anh, sau đó được nước lấn tới nói một câu: "Vậy anh cười cái coi..".


"Lam Ngọc Anh!" Hoàng Trường Minh phát điên lên.