Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1650




Chương 1650

Âm thanh được hét to lên tới mức vang vọng toàn bộ kho hàng cũ Trương Tiểu Du cũng có thế cảm thấy chấn động tỉnh thần, đó là sự lạnh lẽo đến tận sâu trong linh hồn Quả nhiên…

“Trần Phong Sinh, anh giấu Giai Lệ đi đâu, làm sao tôi tìm không thấy.

Những ngày qua tôi tìm cô ấy gần như hết Sài Gòn rồi mà cũng không thấy bóng dáng cô ta, nhất định là bị anh giấu đi đúng không? Sợ tôi tìm nên cố ấn núp tôi phải không? Anh đem vợ tôi giao ra, nếu không vợ anh tôi liền không dám chắc” Nguyễn An ưu tư đã đạt tới tức giận cực điểm, trực tiếp uy hiếp nói.

“Anh dám!” Trần Phong Niên trầm hét.

“khà khà, vậy anh liền giao ra vợ tôi!” Nguyễn An cười lạnh hai tiếng, nhìn về phía Trương Tiểu Du hét lên: “Một giờ sau, khu vực trên bờ sông ở ngoại ô, tôi chờ anh đến, nếu như anh đến trễ, tôi liền đẩy vợ anh xuống dưới sông”

Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại. Giống như cảm thấy khó khăn, Nguyễn An trợn mắt hung hãn nhìn thẳng cô, ngẩng đầu đổ lên hai ngụm rượu.

Ánh mắt anh đục ngầu sâu hơn, Trương Tiểu Du kéo căng sống lưng dựa vào trên ghế sa lon, rất sợ anh ta sẽ có hành động gì, thật may mà anh ta không làm thêm chuyện gì khác, chỉ trợn mắt nhìn cô hai lần lại xách chai rượu bước trở lại bàn.

Nguyễn An ngồi lại trên ghế, tiếp tục cảm đầu uống rượu.

Trương Tiểu Du tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cười chán nản.

“Thì ra “cầm thứ” vì phòng ngừa Nguyễn An quấy rầy Tống Giai Lệ, nên mới đem giấu cô ta, không trách lần đó Nguyễn An sẽ xuất hiện ở trong bệnh viện, chắc hẳn cũng náo loạn qua một phen, hôm nay lại không tìm được người, nên mới trói cô làm uy hiếp..

Trương Tiểu Du chậm rãi nhảm hai mắt lại.

Bị dày vò đến bây giờ, mặc dù trên thân thể cô không có vết thương, nhưng từ trong đáy lòng lại phát ra một nỗi sợ hãi Không biết qua bao lâu, lúc nghe được tiếng bước chân, cô chợt mở mắt ra Chỉ thấy Nguyễn An đã đem bình rượu uống hết, đang đứng lên với bước chân lảo đảo đi về phía cô với.

Trương Tiểu Du co rứt lại toàn thân trên ghế sa lon, gương mặt đề phòng, chẳng qua là lúc này không đợi cô mở miệng, Nguyễn An cũng đã liền cắt sợi dây, kéo cô từ trên ghế salon xuống, sau đó dất đi ra kho hàng cũ một cách thô bạo,

Cánh cửa sắt của nhà kho mở ra, Nguyễn An lôi Trương Tiểu Du ra ngoài.

Sau đó Trương Tiểu Du mới phát hiện ra xung quanh hoang tàn đến mức.

nào. Bốn bề đều như không có người ở, nơi đây là những nhà xưởng đã bị bỏ hoang nhiều năm. Rác thải cing không có người xử lý, tích thành từng đống, la liệt trên nền toàn là phân chim địa phương.

Phía sau nhà kho là một con sông. Nước đã đục ngầu và hỗn tạp với đủ rác rưởi. Nguyễn An kéo sợi dây lôi cô ra ngoài bờ sông.

Trương Tiểu Du tìm hiểu xung quanh bốn phía, muốn tìm một cơ hội chạy.

trốn, Nhưng khi nhìn mọi vật, cô bỏ cuộc rất nhanh chóng. Cô căn bản không hiểu địa hình xung quanh. Mà nếu có hiểu và chạy nhanh đi chăng nữa thì sợ rằng cũng không thể chống lại được bước chân nhanh nhẹn của đàn ông.

Huống chỉ, thể lực của nam và nữ có sự khác biệt rất lớn. Lúc này hai tay cô bị trói, muốn thoát nạn là một vấn đề thực sự rất khó khăn.

Cô đành cam chịu, bước một cách thụ động tới bờ sông.

Phía trước có một cây cầu rất hẹp và ngắn bị gấy khúc, hình như ngày xưa được dùng để đánh cá, bị bỏ hoang quá lâu, gỗ đã phong hóa, mục nát, trông run rẩy, gió sông thổi vi vu qua từng hồi. Những tấm ván đều có tiếng kêu cót két.

Nguyễn An trực tiếp dắt theo Trương Tiểu Du đi lên phía trên. Bên dưới dòng nước cuộn trào, vừa nhìn đã thấy kinh hãi.

Cây cầu quá hẹp, thật khó khăn để có thể đủ chỗ cho cả hai người bọn họ.

Nếu như chỉ sơ suất một chút, có thể sẽ trượt chân ngã xuống.

Trương Tiểu Du mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận. Cô cũng không còn dám vùng vẫy chống cự nữa. Cô rất sợ nếu không chú ý thì sẽ té xuống. Gió sông thối tạt cả vào tận trong cổ áo, lạnh đến thấu xương. Mãi cũng đến cuối chiếc cầu, Nguyễn An mới dừng lại Gió sông mang theo hơi rượu khiến cho Trương Tiểu Du thấy nồng nồng và cay mũi, nước sông chảy xiết dưới chân lại thêm khiến cô căng thẳng.