Chương 1638
Trần Phong Sinh chạy lại đuổi theo cô, chỉ còn cách mấy bước là đuổi kịp thì có người chặn trước mắt anh.
Chính là vị cảnh sát trước đó rất lịch sự hỏi: “Anh Sinh, vì anh đã báo cảnh sát, chúng tôi e rằng phải mời anh về sở để tiến hành một bản tường thuật đơn giản”
Đang trong lúc này thì bị gián đoạn, lúc đuổi theo được thì Trương Tiểu Du đã ở bên đường bắt chiếc taxi ngồi vào trong.
Chiếc Cayenne màu đen phanh gấp và dừng lại ở tầng dưới Chiếc taxi đã lái đến điểm đến trước, vào đến khu chung cư thì liền rời đi.
Còn chưa đợi cửa xe mở ra hoàn toàn, Trần Phong Sinh đã từ bên trong nhảy xuống, vội vàng chạy vào trong tòa nhà, thang máy lên không ngừng khiến tâm trạng anh cảm thấy lo lắng, cuối cùng của thang máy cũng mở ra.
‘Vớ chìa khóa mở cửa, cũng không kịp thay giày, Trân Phong Sinh đi vào đã thấy Trương Tiểu Du đứng trong phòng ngủ, dưới chân một chiếc vali đang mở rộng. Cô với tay vơ bừa quần áo trong tủ xuống. Cũng không thèm xếp mà chỉ nhét vào. Sau đó cô vào phòng tắm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi đóng vali một cái “âm’.
‘Sau khi đóng vali, cô cũng vội vàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng làm sao có khả năng rời đi, bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh cơ hồ đem toàn bộ cửa che lại, không cho cô cơ hội thoát ra. Cặp mắt đào hoa khẩn trương nhìn cô: “Bã xã, em định làm gì?”
Thấy cô không nói lời nào, anh càng lo lắng: “Cá vàng nhở?”
Trương Tiểu Du nghiến răng: “Em muốn về thị trấn!”
Trần Phong Sinh vươn hai bàn tay to lớn ôm lấy bả vai cô cố gắng giải thích: “Cá vàng nhỏ, nghe anh nói này!”
“Giải thích cái gì? Giải thích tại sao anh lại nói dối cuộc gọi đến bệnh viện của em à?”
“Anh sai rồi!” Trân Phong Sinh biết mình có lỗi, xấu hổ nhíu mày, yết hầu chậm rãi chuyển động: “Anh sai rồi. Chuyện thật ra có nguyên nhân. Vụ ly hôn của Giai Lệ thật ra vốn coi như là ổn thỏa rồi, chẳng qua tòa án lại kéo dài thêm thời gian, còn phải chờ một tháng nữa mới có phán quyết ly hôn. Anh vốn là đã xin lệnh cấm từ tòa rồi lại không ngờ Nguyễn An vậy mà chống đối pháp luật Anh ta đến uy hiếp Giai Lệ, anh không còn cách nào khác nên mới phải chạy đến.
Hàng mi cua Trương Tiểu Du run lên, thất thanh nói: “Em đã nghe được.
những gì Nguyễn An nói, cầm thú, Giai Lệ… Cô ấy vẫn yêu anh!”
Nói đến những lời cuối cùng, toàn bộ bàn tay đang nắm chặt của cô run lên.
Vừa bước đến thì cô nghe được lời thù hận chồng chất của Nguyễn An, bước chân cô lảo đảo, suýt nữa thì không giữ được cơ thể đứng yên. Trần Phong Sinh nhíu mày, nghiêm túc nhấn mạnh: “Trong lòng anh chỉ có một mình em”
Nhưng anh vẫn không thế buông bỏ được cô.
Trương Tiểu Du hơi nghiêng đầu là có thể thấy được bàn tay anh đặt trên vai cô, bàn tay đã hơn một lần vì Giai Lệ mà đánh Nguyễn An. Cô bi sảng bật cười: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu. Liệu anh có thể thôi quản chuyện của cô ấy không? Chỉ cần trả lời, có thể hoặc không thể?”
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh đầy phức tạp, dường như đang trong.
tình thế khó xử.
Cơ bắp căng cứng, anh cản cản môi: “Tạm thời không thể”
Một lời nói dối trắng trợn vừa mới bị cô bóc trần, anh không thể nào trực tiếp lừa cô được nữa…
Món nợ kiếp này, kiếp này phải trả bằng hết.
Đối với Giai Lệ là đồng cảm cũng được, áy náy cũng được, anh cảm thấy răng mình đã ở cô ấy và khiến cô ấy gặp hoàn cảnh như hôm nay. Phân tích ra thì anh cũng có phần trách nhiệm. Anh không thể trốn tránh điều này. Đối với món nợ này, anh ở giai đoạn hiện tại không có cách nào làm ngơ.
Nụ cười trên mặt Trương Tiểu Du hơi thu lại, cố gắng rũ bỏ bàn tay to lớn trên vai mình xuống, cắn răng nói: “Được, anh như vậy là có tình có nghĩa. Vậy là cũng không còn gì để nói nữa!”
Xách vali lên, cô chen ra khỏi cửa.
“Anh không cho phép em rời đi!’ Trân Phong Sinh đứng bất động như pho.
tượng ở trước cửa.
“Anh..” Trương Tiểu Du tức giận chỉ vào anh.