Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1633




Chương 1633

Luật sư Phan đặt tập tài liệu lên bàn gật đầu: “Được, vậy buổi chiều tôi sẽ đến Tòa án một chuyến, giải quyết cho xong chuyện này.”

“Ừ!’ Trần Phong Sinh đáp lại.

Luật sư Phan lại lần nữa gật đầu, tâm mắt khẽ ngước lên, ngay sau đó liền há miệng một cái, có vẻ như đang muốn nói gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Chị Tiểu Du”

Coi như là luật sư riêng của Trần Phong Sinh, anh biết hai người này sớm đã làm lành rồi, dù không có làm lại thủ tục đăng ký.

Nghe thấy thế, thân hình Trần Phong Sinh có chút cứng lại Anh nhanh chóng quay đầu lại, cắn môi nhìn Trương Tiểu Du đang đi đến, kinh ngạc hỏi cô: “Cá vàng nhỏ? Sao em lại…?”

“Không phải em đã bảo với anh là trưa nay có hẹn đi ăn với Lý Lan Hoa sao.

Bọn em ăn ở tầng trên xong thì cô ấy có cuộc gọi gấp của bệnh viện liền cuống cuồng trở về. Em vừa xuống lầu thì thấy anh với luật sư Phan ngồi với nhau ở đây”

Trương Tiểu Du nói xong liền từ từ nở nụ cười, giọng thử dò xét hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Có phải em làm phiền hai người không?”

Hỏi được vấn đề trong lòng, hai bàn tay cô không tự chủ nắm nhẹ.

Trần Phong Sinh thấy sắc mặt cô hơi khác thường liền trực tiếp phủ nhận: “Sao lại thế được!”

Anh tựa hồ khan một tiếng, cặp mắt đào hoa nhẽ động, nhanh chóng giải thích: “Anh cũng là tình cờ gặp được luật sư Phan ở đây, ngồi lại nói chuyện vài câu mà thôi!”

“Chỉ thế thôi hả?” Trương Tiểu Du hỏi giọng nghỉ vấn.

“Ừ;’ Trần Phong Sinh cong cong môi.

Luật sư Phan cũng là người tinh ý, nghe anh nói như vậy liền dọn xong túi máy tính, từ trên ghế đứng dậy nói: “Tôi còn có hẹn với đương sự, anh Sinh, chị Tiểu Du, hẹn hai người có dịp khác lại nói chuyện nhé.”

Dứt lời liền vội vã rời đi.

Chiếc xe Cayenne màu đen từ từ rời khỏi trung tâm thương mại rời đi, hướng đến căn hộ Lâm Giang.

Từ sau khi luật sư Phan rời đi, Trương Tiểu Du ngồi sau xe cũng từ đầu tới cuối không nói lời nào. Cô ngồi ngay ngắn, hai tay để trên đầu gối, mắt nhìn phía trước, mày khẽ cau, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì”

Thời gian dừng đèn đỏ, Trần Phong Sinh ân cần hỏi han: “Cá vàng nhỏ, em đang nghĩ gì thế?”

Thấy cô vẫn không trả lười, anh lại hỏi tiếp: “Có phải em lại đang suy nghĩ lung tung gì không?”

“Đâu có, em có nghĩ gì đâu” Trương Tiểu Du quay mặt lại nhìn anh, tựa như.

đang trầm tư trả lời: “Em chẳng qua là đang suy nghĩ có nên giới thiệu đối tượng cho Phạm Ân khu mình hay không. Vừa hay sáng nay em có gặp cậu ấy trong thang máy, cậu ấy còn hỏi mình có quen cô gái nào trạc tuổi không thì giới thiệu cho cậu ấy với”

Sau đó cô có vẻ hơi buồn: “Trong đài bọn em cũng có mấy cô nữ thực tập sinh mới, chẳng qua là hoa đã có chủ hết rồi! Bất quá, em ngược lại lại thấy cô y tá Mai Ngô trong khoa ngoại bọn anh cũng không tệ, bọn họ tuổi tác lại còn xấp xỉ nhau nữa. Kế ra cũng có khả năng đấy chứ”

Sau khi nói như thế, Trương Tiểu Du cảm giác cũng không phải hoàn toàn do mình, trong lòng có giảm một chút áp lực.

Mi mắt Trần Phong Sinh giãn ra, anh cong môi cười: “Được rồi, khi về bệnh viện anh sẽ hỏi ý Mai Ngôi”

“Ừ”’ Trương Tiểu Du gật đầu.

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, xe đi được vài phút thì khu căn hộ hiện ra trước mặt.

Không cần Trương Tiểu Du động tay, anh đã nhích người qua tháo dây an toàn ra cho cô. Trương Tiểu Du mở cửa quay vào bảo: “Cầm Thú, em lên đây, trên đường về bệnh viện thì lái xe chậm chút nhé!”

“Ừ, anh biết rồi” Trân Phong Sinh trả lời.

Trương Tiểu Du vừa bước ra được một bước thì liền bị anh kéo tay lại. Cô vừa quay lại thì anh nhẹ nhàng ghé đôi môi mỏng chạm nhẹ lên trán cô. Một cái hôn nhẹ nhàng.