Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1617




Chương 1617

“Cảm ơn bác sĩ!” Trương Tiểu Du nói với vẻ biết ơn vô cùng.

Ra khỏi phòng làm việc, mặc dù biết chắc không có chuyện gì nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, cũng giống như lần trước cô bị hạ đường huyết và chóng mặt khi không ăn sáng, cô thực sự rất sợ.

Tô Yến dìu tay cô đi tới thang máy, trong lúc chờ đợi, cô vỗ nhẹ tay Trương Tiểu Du an ủi để cô nhẹ nhõm, yên tâm hơn: “Cá vàng nhỏ, đừng lo lắng, chủ nhiệm nói không sao đâu, cô phải thả lỏng đi, nếu không căng thẳng quá sẽ để ảnh hưởng không tốt đến em bé!”

“Ừm, tôi biết rồi!” Trương Tiểu Du khẽ gật đầu.

Thấy cô lại lấy điện thoại di động ra và liền đặt chiếc điện thoại xuống sau.

khi gọi điện, Tô Yến không nhịn được liền hỏi “Cô vẫn không thể gọi điện cho cầm thú của cô sao?”

“Đúng vậy! Tôi gọi nhiều cuộc vẫn không thể gọi được, hình như anh ấy tắt điện thoại đi!” Trương Tiểu Du nhíu mày.

Một cặp vợ chồng ở bên cạnh thang máy cũng đến phòng khám kiểm tra sức khỏe mẹ và thai nhỉ, nhìn người chồng cẩn thận đỡ người vợ đang ôm bụng bầu, người vợ đỏ hoe lau nước mắt, người chồng bên cạnh nhẹ nhàng an ủi “Vợ à, không sao, không sao!”

Tô Yến đặt mình vào tình huống này mà suy nghĩ, cô ấy biết rằng lần vào bệnh viện này cô nhất định rất cần Trần Phong Sinh, vì vậy cô nói: “Cá vàng nhỏ, thôi thì chúng ta cũng đã đến bệnh viện rồi, cô có muốn đi qua khoa nội trú phía sau để tìm anh ấy không?”

Trương Tiểu Du suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hai người không rời khỏi bệnh viện ngay mà đi vào khu nhà nội trú phía sau. Lúc này cũng có rất nhiều người tới thăm bệnh nhân, Tô Yến nắm lấy cánh tay của cô lùi về phía sau, sau khi lên đến tầng của khoa phẫu thuật tim, hai người họ đang tiến vào cùng đám người đi ra trước mặt. Phòng y tá lúc nào rất bận rộn. Sau khi một bệnh nhân phía trước lấy đi hai túi dịch truyền, Trương Tiếu Du liếc nhìn Tô Yến rồi bước lên phía trước. Lúc này, người đang sắp xếp thuốc trong đó tình cờ lại nhận ra cô là người quen, nhìn thấy cô liền mỉm cười chào: “Cô Trân”

“Phạm Ân, Bác sĩ Trần của mọi người đang mổ à?” Trương Tiểu Du ngượng ngùng hỏi “Bác sĩ Trần?” Nữ y tá nghe xong cũng không nhìn lại bức tường ghi nhớ phía sau, mà nói: “Lúc nghỉ trưa, anh ấy xin nghỉ ba tiếng. Hình như là một người bạn thân của anh ấy mở phiên tòa!” Trương Tiểu Du sửng sốt khi nghe những lời này.

Mở phiên tòa… Cô đã có thể đoán được người bạn đó là ai, chính là Giai Lệ.

Trương Tiểu Du gật đầu: ‘Ồ, tôi biết rồi!”

Cô ta mim cười chào hỏi nữ y tá rồi rời đi, khi cô ấy quay lưng lại, đôi môi đang cố nở nụ cười của cô lập tức dập tắt. Tô Yến ở bên cạnh nhìn thấy cô sắc mặt thay đổi kì lạ của cô, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, hai người từ khoa nội trú bắt xe trở về, họ đứng ở ven đường để vẫy một chiếc taxi, chiếc taxi đón họ rồi chở cô về khu chung cư phức hợp ở Lâm Giang. Tô Yến khuyên.

cô nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt và cô ấy sẽ chịu trách nhiệm về phần công việc còn lại của của cô tại công ty. Tô Yến bước xuống mở cửa xe cho cô, khuyên nhủ: “Cá vàng nhỏ, ngày mai cô cũng nên nghỉ ngơi ở nhà. Tôi vừa chào hỏi nói chuyện qua với tổng biên tập, anh ấy cũng kêu cô nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sau đó tiếp tục công việc cũng không sao!”

“Ừm” Trương Tiểu Du thì thào vẻ mệt mỏi. Sau khi nhìn cô đi về phía tòa nhà, Tô Yến lấy điện thoại di động ra, âm thầm gửi một tin nhắn. Đương nhiên, tin nhãn được gửi cho Trần Phong Sinh. Vì mối quan hệ của Trương Tiểu Du, cộng với Trần Phong Niên, Cô và Trần Phong Sinh cũng rất thân thiết, tôi thường nghe anh ấy gọi cô là “Chị dâu “.

Tuy nhiên, điện thoại Trương Tiểu Du đã không thể liên lạc với. Trần Phong Sinh suốt buổi hôm nay, Trần Phong Sinh lúc trước có để lại số điện thoại cho Tô Yến nhờ cố để ý đến Trương Tiểu Du, để nếu có việc gì thì có thể liên lạc với anh ấy. Nhưng thực sự lúc cô ấy cần Trần Phong Sinh nhất lại chẳng thể liên lạc được. Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay, Tô Yến thở dài.

Trương Tiểu Du bấm thang máy đi lên trên lên lầu, trong khoảng thời gian ngắn này, Trương Tiểu Du cố gắng gọi điện thoại cho anh nhưng không thể gọi điện thoại được vì trong thang máy không có sóng, khi cửa thang máy từ từ mở ra, cô từ đó bước ra ngoài.

Khi cô lấy chìa khóa ra để mở cửa, cô cảm giác như hơi thở của mình như của ai đó khác, điện thoại của cô cũng bị tắt. Khi trở về nhà, Trương Tiểu Du mệt mỏi xỏ đôi dép lê rồi đi thẳng về phía phòng ngủ, chìm mình vào tấm nệm êm ái.

Cô ấy cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng nhớ lời dặn của chủ nhiệm Diệp, cô cũng định sẽ về nhà cố gắng ngủ giấc thật ngon, nhưng khi cô vùi đầu vào gối lại không hề có cảm giác buồn ngủ.

Trương Tiểu Du đột nhiên nhớ tới lần trước. Trần Phong Sinh đi công tác ở Bắc Kinh, vừa mới đi được một ngày, ngày hôm sau vì nóng lòng đi phỏng vấn buổi sáng nên cô ấy còn chưa kịp ăn sáng nên bị tụt đường huyết khiến chóng mặt. Lúc đó anh mới biết được răng cô không thoải mái. Thấy vậy anh lập tức quay về.

Trương Tiểu Du bỗng cảm thấy rất buồn khi nghĩ đến người phụ nữ mang thai được chồng bên cạnh an ủi bảng giọng nói nhẹ nhàng trong lúc chờ thang máy ở khoa sản hôm nay. Cô không phải là người không biết ý, cô có thể hiểu được sự giúp đỡ của anh đối với Giai Lệ, người vốn đã rất đáng thương vì bạo hành gia đình, lúc này việc anh giúp cô sớm thoát khỏi biển khổ cũng đúng là chuyện bình thường. Nhưng cô ấy nghĩ rằng lúc cô thực sự cần anh ở bên cạnh nhất thì anh lại ở bên cạnh một người phụ nữ khác… Tâm trạng của Trương Tiểu Du vô cùng mâu thuẫn, giống như mảng phù sa lớn lắng trong lông ngực không thể trôi đi, cô cảm thấy thực sự chán chường và bế tắc.