Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1613




Chương 1613

Ngẩng đầu nhìn “cá nhỏ” cười một cái, động tác trong tay Lý Lan Hoa cũng không dừng lại, nói: ậ dàng, cá nhỏ, cô xem chỗ này, vòng đi qua như vậy là được, không phải liền dệt ra đường viền liền sao!”

Chiếc vớ nhỏ trong tay cô gặp khó khăn, ở trong tay Lý Lan Hoa lại gần như dễ dàng hoàn thành.

Trương Tiểu Du thấy rất kỳ lạ, nhìn động tác Lý Lan Hoa thật sự là tự nhiên g như rất có kinh nghiệm, không suy nghĩ thêm cô nháy mắt buột Không phải là trước kia cô từng đan đồ đạc cho đứa bé rồi chứ?”

Lý Lan Hoa nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Trương Tiểu Du sững sờ gọi: “Lan Hoa?”

Lý Lan Hoa khóe miệng run run, trong mắt có chút âm u, lắc đầu nói “Không có gì, cô tiếp tục đan đi. Tôi còn chút chuyện trong khoa, không cách nào ngồi với cô lâu hơn được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi”

“Được!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Nhìn bóng lưng Lý Lan Hoa buồn bã rời đi, cô không khỏi cảm thấy không khí có chút ngột ngạt.

Thu hồi tâm mắt lại, Trương Tiểu Du nhìn qua đồng hồ, cô khế cau mày, đã gần tới thời gian mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Trần Phong Sinh.

‘Chẳng lẽ là trong khoa quá bận rộn?

Cô ngẩng đầu, hai mắt nhìn xung quanh thang máy, cô định lấy điện thoại ra gọi thì có y tá đi tới trước mặt cô, cười tủm tỉm nói “Cô Du, Trưởng khoa Diệp bảo cô nên vào phòng!”

“Được rồi!” Trương Tiểu Du liền vội vàng nói.

Bỏ điện thoại di động và kim khâu vào túi xách, cô bước nhanh theo y tá đi vào phòng kiểm tra Hạng mục kiểm tra cũng không rườm rà, không nhiều cũng không ít, đi theo sau lưng ý tá làm từng hạng mục, cô nhìn những phụ nữ có thai khác đều có chồng mình đi theo, chỉ có cô là một người.

Sau khi làm xong tất cả, Trương Tiểu Du cầm theo kết quả kiểm tra đi ra khỏi phòng trưởng khoa Vừa mở cửa đã thấy bóng người cao ngất của Trần Phong Sinh vừa vặn bước tới đứng bên ngoài.

Cô chắc rằng anh ta vừa mới đến.

Áo khoác màu trắng vẫn còn tung bay đường cong, ống quần thẳng đứng cũng đang nhè nhẹ lay động.

Trương Tiểu Du thấy đôi mắt hoa đào của anh còn mang theo chút vội vàng, chắc là trong khoa vẫn còn bận rộn lắm, định mở miệng nói thì có giọng trầm thấp vang lên trước.

Trần Phong Sinh kéo bả vai cô ôm vào ngực, áy náy nói: “Xin lỗi Cá vàng nhỏ, hai ngày nay anh đang tìm bảng chứng cùng liên hệ luật sự giúp Giai Lệ, vụ án ly hôn cũng gần xét xử, Nguyễn An lại không an phận từ đầu đến cuối, anh còn phải dặn dò thêm nhân viên trong khách sạn, lại thêm trong viện giải phẫu bận rộn lật trời nên mới quên mất em khám thai hôm nay!”

Trương Tiểu Du nghe vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Cầm thú… Anh quên ư?”

“Thật xin lỗi!” Trần Phong Sinh rất trung thực nhận sai.

Chuyện ly hôn của Tống Giai Lệ làm anh tốn khá nhiều thời gian, Nguyễn An lại nhất quyết không ly hôn nên chỉ có thể đưa tòa án giải quyết, Tống Giai Lệ vừa tốt nghiệp cấp ba liền đi du học New York, bố mẹ cô trước đó cũng đã di dân, trừ vài người bạn bè cùng trường, cô ta cũng không quen thêm ai ở bên này.

Loại chuyện này bạn bè nếu biết đều sẽ giúp một chút, huống chỉ còn có sự kiện kia…Trần Phong Sinh vô luận như thế nào, cũng không khả năng không giúp đỡ.

Bời vì một bên không chịu ly dị nên phải đưa ra tòa án giải quyết, vì muốn ly hôn thuận lợi nên phải thu thập thêm nhiều bảng chứng anh ta bạo lực gia đình, trước đó Tống Giai Lệ vẫn còn bao dung hành vi của Nguyễn An nên muốn dàn xếp ốn thoả, cũng chưa bao giờ gọi công an, chỉ có lần cuối cùng cô nằm viện, anh còn phải hỗ trợ thu thập báo cáo kiểm tra thương tích, anh thực sự vội vàng muốn choáng.

Trong lúc đi tháng máy lên phòng ngoại khoa thần kinh, anh trùng hợp đụng phái Lý Lan Hoa mới biết được cô đahg khám thai ở khoa phụ sản, anh mới nhớ lại, đem ca bệnh giao cho đồng nghiệp rồi chạy tới không ngừng nghỉ.

Nhưng mà vẫn bị chậm một bước, cô đã làm xong kiểm tra rồi.

Thời điểm Trương Tiểu Du nghe thấy anh nói quên, trong tâm cô có chút buồn rầu. Hai tai phập phồng, cô than phiền nói:”Người khác đều có chồng theo bồi tiếp!