Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1612




Chương 1612

Trương Tiểu Du ánh mắt sáng lên, cũng mở ra túi xách đem kim khâu cùng sợi len lấy ra, tay cô tương đối vụng về, động tác cũng không nhanh nhẹn bằng Trần Phong Sinh, cô đều đã đan ba ngày rồi mới hoàn thành một chiếc vớ nhỏ, bây giờ lại đan một chiếc khác.

Cô thường mang theo trong túi xách nên nghỉ trưa nếu không có chuyện gì cô liền lấy ra đan một lát.

Trương Tiểu Du vừa nắm kim khâu đan được một lúc, liền nghe có tiếng người kêu mình phía sau.

“Cá nhỏ!”

Cô quay đầu thấy Lý Lan Hoa mặc áo khoác dài màu trắng đang đi về phía mình, sau đó cười híp mắt nói: “Hai ngày trước tôi trợ giúp khoa phụ sản, giải phẫu xuất huyết đường tiêu hoá cấp tính cho một thai phụ nên hôm nay mới qua bên này lấy cái đơn hóa nghiệm, ai ngờ lại thấy cô. Cá nhỏ tới kiếm tra thai kỳ?”

Trương Tiểu Du kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Mặc áo khoác màu trắng làm nổi bật lên khí chất của Lý Lan Hoa, nhất là ngũ quan càng thêm xinh đẹp, không trang điểm nên có vẻ tự nhiên rộng rãi, trên cổ treo ống nghe, nếu là nam bệnh nhân chắc hẳn sẽ tranh nhau muốn để cô khám bệnh.

‘Sau khi ngồi xuống, Lý Lan Hoa nhìn quanh một vòng, kinh ngạc hỏi: “Bác sĩ Sinh đâu, làm sao không theo cô?”

“Tôi nghĩ anh ấy một lát nữa sẽ tới!” Trương Tiểu Du cong cong mí mắt.

Bây giờ cũng hơn ba tháng rồi chứ?” Lý Lan Hoa giơ tay sờ bụng của cô hỏi Cảm thấy rất yêu thích không nỡ buông tay, hai mắt cô có chút lưu luyến.

Trương Tiểu Du lại thuộc kiểu người không to bụng nên bây giờ cũng không có rõ ràng nhô lên, chỉ có thế cảm giác một ít.

“Ừ!” Trương Tiểu Du gật đầu, chia sẽ hạnh phúc cùng cô bạn thân, nói: “Chờ đến thời điểm hơn bốn tháng, đi siêu âm là có thế biết con trai hay con gái rồi. Dù trai hay gái tôi đều ưa thích, nhưng “cầm thứ” vẫn khá yêu thích con gái hơn”

Nghe vậy, Lý Lan Hoa cười nhẹ nói: “Đa số đàn ông đều thích con gái!”

Trương Tiếu Du chú ý chữ “Đề” trong lời nói của cô, trong lòng chấn động, mím môi một cái do dự hỏi: “Lan Hoa, đêm đó cô cùng anh ba… không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì!” Lý Lan Hoa sợ run lên, ngay sau đó lắc đầu, cười giễu cợt một tiếng, giọng trầm thấp lại phiền muộn nói “Anh ta là dượng nhỏ của tôi thì có thể có chuyện gì, cho dù có cũng phải giấu diếm không được lộ ra ngoài!”

“…” Trương Tiểu Du cau mày.

‘Đúng vậy.

Cùng Tô Yến khác nhau, giữa Lý Lan Hoa với Trần Phong Niên còn có tầng kia quan hệ, nếu bọn họ muốn chung một chỗ sẽ càng thêm khó khăn.

Cảm thấy không khí nặng nề, Lý Lan Hoa chuyển đề tài h đang đan chiếc vớ cho trẻ sơ sinh sao?”

“Cá nhỏ, cô “Đúng vậy!” Do liên quan đến đứa nhỏ, Trương Tiểu Du rất nhanh bị mang đi suy nghĩ, cười gật đầu trả lời: “Nhưng mà tay tôi giống như phế vậy, đan xen đan xen một lúc liền quên bước kế tiếp làm thế nào! Cô nhìn, đang nói chuyện tôi liền quên nơi này làm sao hoàn thiện hoa nhỏ rồi”

‘Vừa nói xong cô cúi đầu, có chút buồn bực nhìn hai cây kim khâu. Mân mê hơn nửa ngày mà cũng không có chút tiến triển nào.

Không có biện pháp, đến lúc đó cô chỉ có thể nhờ Trần Phong Sinh giúp đỡ.

Nhưng nghĩ đến điều kiện anh ta muốn, Trương Tiểu Du liền nhẹ cản khóe miệng, gò má đỏ ửng lên.

Đang muốn từ bỏ, dọn dẹp để thả lại trong túi xách thì Lý Lan Hoa đưa tay nhận: “Đưa tôi.”

Cô ta nắm hai cây kim khâu, quấn lên ngón tay út một đoạn len, làm theo động tác tiêu chuẩn như cô nhưng đan lên lại càng ngày càng lưu loát, Trương Tiểu Du thấy vậy liền mở to hai mắt khẽ hỏi: “Lan Hoa, từ lúc nào mà cô biết làm cái này?”

Còn nhớ thời đi học cũng có môn thủ công, từ năm đầu tiên bọn họ cũng đã ngồi gần bàn, mỗi lần tới môn học thủ công hai người đều trố mắt nhìn nhau, uy hiếp dụ dỗ các bạn nam cùng bàn để hỗ trợ hoàn thành. Cho nên bây giờ nhìn Lý Lan Hoa biết đan dệt, quả thật làm cô khá kinh ngạc.