Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1609




Chương 1609

“Anh ba thế nào không đi chung!” Trần Phong Sinh nhíu mày.

“Hình như anh ba bận đi công tác ở vùng khác!” Trương Tiểu Du nhún nhún vai.

Có lẽ do cô đang mang thai, bây giờ ngược lại thì cô rất thích tụ hội cùng mẹ con Tô Yến, nhất là đứa nhỏ Linh Linh, tiếng nói nàng rất ngọt ngào, trái tim cô cũng đi theo mềm nhũn.

Trương Tiểu Du nói tiếp: “Gần đây mới chiếu lên một bộ phim hoạt hình Disney, Linh nhỉ rất muốn xem, Em cũng muốn đi xem, không phải anh nói sao, dưỡng thai!”

“Để cho mẹ con Tô Yến tự mình đi, Anh bồi em xem!” Trần Phong Sinh vứt ra một câu.

Trương Tiểu Du bất ngờ nhìn sang: ‘Không phải ngày mai anh còn bận khám bệnh sao?”

“Vậy thì đi buổi tối!” Trần Phong Sinh kéo môi.

“… Trương Tiểu Du không nói.”

Kết thúc đề tài điện ảnh, cô bắt đầu tiếp tục đan, mặc dù thần sắc cô rất tập trung, nhưng động tác lại rất chậm, hơn nửa ngày mới thêm được mấy kim, hơn nữa cách khoảng hai phút liền phải cầm lên điện thoại cạnh chân.

Hình ảnh trong trang mạng hiện lên giáo trình hướng dẫn các bước đan dệt quần áo.

Trần Phong Sinh cũng nhìn thấy, nét mặt miễn cưỡng trêu ghẹo: “Trương Tiểu Du, em tính chờ đứa trẻ lớn đến lúc đi lên đại học mới đưa cho con một bộ vớ dành cho bé sơ sinh sao?”

Trương Tiểu Du nắm chặt tay.

Mặc dù rất muốn chứng tỏ thực lực của mình, nhưng cô lại không thuộc loại khéo tay, nghiên cứu nửa ngày cũng không biết đan ra hình hoa văn như thế nào, thở hổn hển nói thầm: “Chỗ này rốt cuộc đan như thế nào vậy nhỉ?”

Không thể làm gì khác, chịu đựng mặt dày hướng anh ta hỏi: “Cầm thú, anh dạy em một chút coi?”

“Chịu không được nữa?” Trần Phong Sinh như đã tính toán được cô sẽ hỏi mình.

Trương Tiểu Du lập tức gật đầu, cô đương nhiên muốn tự tay đan cho đứa nhỏ nhiều món hơn.

Nhích nhích hai chân, đong đưa đôi dép Trần Phong Sinh lười biếng nói “Anh có thể dạy em”

“Tốt lắm” Trương Tiểu Du ánh mắt lấp lánh.

Trần Phong Sinh ra vẻ kiểu cách đứng lên nói: “Anh không thể dạy không công chứ, cần có phúc lợi!”

“Anh muốn điều gì?” Trương Tiểu Du ngây thơ hỏi.

Chỉ thấy môi anh vẽ lên một đường cong có vẻ không có ý tốt, gương mặt điển trai hướng sát bên tai cô tà mị nói: “Lần sau phải thử cái tư thế mới à!”

Trương Tiểu Di Hôm nay lại là chủ nhật, thời gian rảnh rỗi lại càng nhiều hơn với mọi hôm.

Trương Tiểu Du đi ra thang máy thấy khá nhiều người tụ tập, liếc nhìn đông hồ, may mắn không có tới trễ, cô tới quầy vé tự động quét mã QR xác nhận để lấy vé xem phim cô đã đặt trước trên mạng.

Đi xếp hàng mua bắp ngô và nước, sau khi cô mang thai thì Trần Phong Sinh cũng dặn không được uống nước có ga.

Nhìn cô gái bên cạnh cầm ly cô ca đi qua, Trương Tiểu Du bĩu môi.

‘Vừa đặt mông trên ghế sa lon liền reo tới tiếng điện thoại di động, trên màn hình hiện ra hai chữ “Cầm thú”, cô vội vàng bắt máy hỏi: “Cầm thú, anh tới đâu rồi”

Vì đi cùng anh, cô đã từ chối khéo léo cuộc hẹn của mẹ con Tô Yến, đối lại giờ xem phim tới gần tối.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói Trần Phong Sinh: “Bên anh mới có một bệnh nhân vừa xếp hàng đi khám CT, còn chưa có kết quả mà hai phút nữa là hết giờ làm rồi, họ không qua kịp thì phải qua ngày mai trở lại, nên anh chờ họ thêm chứt thời gian”

Dù sao “Lương y như từ mẫu”, mỗi một người bệnh nhân tới bệnh viện khám bệnh thì tâm tình đều rất lo lắng, rất muốn mau sớm biết bệnh tình của mình, cho nên Trần Phong Sinh cũng không muốn bệnh nhân trở về rồi mà còn phải lo lắng thêm một đêm.

Dĩ nhiên Trương Tiểu Du biết anh là một bác sĩ tốt, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng anh, liếc nhìn thời gian chiếu phim nói lại: “Sắp tới giờ chiếu phim rồi”

“Em vào trước đi, gửi vé xem phim cho nhân viên công tác, xong chuyện anh liền tới chỗ em!” Trần Phong Sinh dặn dò.

“Được!”

Cúp điện thoại không bao lâu, quả nhiên liền nghe tiếng nhân viên nhắc nhở xét vé.

Trương Tiểu Du ôm hộp bắp rang đi xếp hàng, theo lời anh nói rõ tình huống, đem vé xem phim gửi cho nhân viên soát vé.