Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1607




Chương 1607

Nhìn dáng vẻ của anh dường như cũng không ngủ và trong mắt anh cũng không vẻ buồn ngủ.

Trần Phong Sinh nâng một cánh tay lên ý bảo cô điều chỉnh tư thế dựa vào, anh cúi người gân hơn, bàn tay to bị thương phủ xuống che trên bụng của cô.

Anh nhíu mày nói: “Sự việc tối nay hình như không tốt với việc dưỡng thai lắm!”

Cảnh đánh nhau đắm máu như vậy đương nhiên không tốt cho quá trình dưỡng thai…

Trương Tiểu Du cong môi nhưng không nói gì Bởi vì trong thâm tâm cô biết rằng lúc đó anh phải làm thế và họ không thể nhìn Tống Giai Lệ tiếp tục bị bạo hành gia đình nữa. Thậm chí nếu cô gặp một cặp vợ chồng xa lạ thì cũng tiến tới để khuyên can chưa kể là người quen biết.

Trần Phong Sinh đột nhiên nắm lấy cảm cô ép cô đối diện với ánh mắt của anh, yết hầu nhô ra khẽ nhúc nhích, anh nhướng mày hỏi: “Bà Trần, đêm nay cảm xúc của em không tốt sao?”

“Không.” Trương Tiểu Du mím môi.

Nhưng mà câu trả lời có chút khẩu thị tâm phi Trần Phong Sinh cười nhẹ một tiếng, sau đó ôm đầu cô áp vào lồng ngực và xoa xoa đầu cô như thường lệ, anh dừng lại nói: “Giai Lệ với anh và em với Huỳnh Đông có ý nghĩa khác nhau Trái tim của Trương Tiểu Du chùng xuống.

Khi cô đang nghẹt thở và không thể ngăn lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh tiếp tục nói: “Cô ấy không chỉ là người yêu cũ, bạn gái cũ, mà còn là ân nhân của anh”

Ân nhân…

Trương Tiểu Du đang bàng hoàng thì giọng nói của anh lại vang lên: “Khi anh đi học ở New York vài năm trước, có một nhóm xã hội đen ở khu Queens đặc biệt chọn những người Việt Nam giàu có để bắt cóc. Họ nhầm vào anh và và dùng cồn ethanol khiến anh hôn mê rồi đưa anh đi và đòi gia đình anh một khoản tiền chuộc rất lớn!”

Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh dần dần nheo lại giống như đang nhớ về ngày xưa “Khi tỉnh lại anh đã ở trong một căn phòng ẩm thấp, tối tăm và bị trói chặt trên ghế. Hầu như tất cả bọn xã hội đen đều mang án giết người. Bọn họ không sợ bất cứ thứ gì. Việc giết một người cũng chỉ như chuyện thường ngày. Họ không muốn anh có thể trở về. Bọn chúng muốn cả tiền và mạng sống của anh”

“Sau đó may mà Giai Lệ không để ý nguy hiểm, lái xe theo dõi đến tận nơi, lại kịp thời báo cảnh sát mới thành công cứu được anh. Nếu trễ thêm một chút thì anh ba đã chuyển một nửa tiền tới thẻ bọn họ rồi, một gã côn đồ cũng đã cầm lên một cây súng đặt trên đầu anh. Trong lúc gã chuẩn bị bóp cò thì may mà cảnh sát kịp thời chạy tới, nếu không anh đã bị bể đầu”

Trương Tiểu Du chỉ là nghe anh kể lại, cũng đã tưởng tượng ra lúc đó nguy hiểm như thế nào.

Cô nghĩ đến cũng sợ hãi nhưng lại càng đau lòng, cả người cũng hơi run lên, người cô không khỏi càng dựa sát vào trong ngực anh, dùng sức ôm chặt anh mới cảm thấy bình tĩnh lại.

Chuyện này thật ra cô đã có nghe từ trước.

Thời điểm đầu tiên mới trở về nước, lúc Tống Giai Lệ tụ họp bạn bè thì khi ông Ngô uống say đã kể qua chuyện này, đến bây giờ vẫn làm cho cô khắc sâu ấn tượng.

Trần Phong Sinh ngừng lại hai giây, âm thanh hạ xuống tiếp tục nói: “Sau khi chuyện xảy ra, đám côn đồ cắc ké kia còn tìm Giai Lệ để gây phiền toái, lúc ấy anh lại cùng thầy mình đi tham gia hội nghị học thuật ở Los Angeles, khi trở về anh mới biết Giai Lệ đã được đưa tới năm trong bệnh viện hơn nửa tháng.

Trương Tiểu Du nằm trên ngực anh, yên lặng lảng nghe.

Lúc này suy nghĩ trong đầu cô toàn là hình ảnh khi xưa anh bị bắt cóc, rồi bị người đặt súng trên đỉnh đầu, có thể bị bắn bể đầu mọi lúc, nghĩ đến liên rùng mình.

Cô cũng không phát hiện, trong giọng nói của anh không có chút gợn sóng, cùng với đôi mắt quả đào đầy phức tạp.

Trần Phong Sinh nheo lại hai mắt nói tiếp: “Thật ra còn có một cái nguyên nhân khác khiến bọn họ đặt mục tiêu trên người anh, khi đó anh còn trẻ nên quá ngông nghênh, khi đi pub anh đã từng gây mâu thuẫn với một gã đầu sỏ trong băng côn đồ, nhưng anh không nghĩ bọn họ dùng thủ đoạn lưu manh như vậy, nếu không phải nhờ Giai Lệ mạo hiểm cứu anh, sợ rằng thật sự anh phải tuổi trẻ mất sớm rồi, chẳng phải đáng tiếc sao?”

Nói đến thời điểm sau cùng, anh lại khôi phục trước đây bất cần đời, thậm chí còn mang chút nhạo báng.

Trương Tiểu Du cảm thấy “im lặng”.